Chương 1080: Theo dấu ngàn dặm (1)
Giống như người bạn kia của Phi Quỷ Nhi, xác xuất đụng phải chuyện này thật sự rất nhỏ.
Nhưng trước đây không lâu vì hắn thuận lợi đột phá ngăn cản của Tẩy Kiếm Trì, phân tán địa đồ Kiếm Trủng khiến vô số người vọt vào trên Tuyết Nguyên, điều này khiến nhân số bên trên Tuyết Nguyên lúc bình thường trong mấy vạn dặm không gặp một người bỗng nhiên tăng lên vô số lần, cũng khiến xác suất bại lộ của một số sự vật không muốn bị người khác phát hiện tăng lên nhiều.
Mà kết cục sau cùng của những người phá vỡ những chuyện này đều không ngoại lệ, đều bị diệt khẩu.
Tuy nhiên nghe Phi Quỷ Nhi nói cũng có mấy con cá lọt lưới, chết nhiều người như vậy lại chỉ có rải rác mấy người trốn thoát, có thể thấy đối phương ra tay hung ác, trình độ giữ bí mật nghiêm ngặt tới trình độ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người...
- Không biết những chuyện này có liên quan tới Thừa Thiên Kiếm Đạo không?
Nghiêm lão ma suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Như Phi Quỷ Nhi nghe thấy lại cười khổ nói:
- Thừa Thiên Kiếm Đạo có bản lãnh lớn như vậy sao?
Nghiêm lão ma nhanh chóng ngậm miệng, không nói gì nữa.
Mà Phương Nguyên cũng chỉ trầm mặc không nói, ngồi im tính toán.
Những người này đột nhiên áp tải nhiều vật tư như thế tới trên Tuyết Nguyên, thật sự quá thần bí, cũng không thể nghĩ ra bọn họ rốt cục đang làm cái gì, bên ngoài có nhiều người tìm kiếm hắn như vậy lại càng khiến bọn họ kinh ngạc...
Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng ra ngoài, nhìn mấy người đang thương lượng liền quay đầu trở lại.
Bây giờ nàng chỉ quan tâm tu hành, không để ý tới chuyện khác, cũng biết Phương Nguyên ngại nàng ngu dốt nên không đến thêm phiền.
- Các người đi xuống dưới nghỉ ngơi trước đi!
Phương Nguyên suy nghĩ nửa ngày, sau đó thấp giọng dặn dò.
Phi Quỷ Nhi cùng Nghiêm lão ma liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm bây giờ đang ở trong lòng đất, có thể đi xuống đâu, cái này rõ ràng có ý muốn chúng ta nhanh chóng tránh đi, hai người im lặng liếc mắt nhìn Bách Tri Tẩu, sau đó mang theo ấm trà đi ra ngoài.
Bách Tri Tẩu cũng muốn rời đi theo bọn hắn, nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt của Phương Nguyên phía sau đành phải đứng lại.
- Công tử...
Hắn chậm rãi quay người, lúng túng gọi Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì không nên giấu diếm ta!
Bách Tri Tẩu nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống nói:
- Trời đất chứng giám, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt công tử, chỉ là ta cũng từng nghe nói qua một ít tin tức ngầm, nhưng việc này không hợp lý, mà ảnh hưởng của nó lại quá lớn, không biết rõ ngọn nguồn nên không dám nói cho công tử...
Phương Nguyên nói:
- Nói đi!
Bách Tri Tẩu trầm mặc một lúc mới lấy hết dũng khí nói:
- Công tử, tiểu nhân chỉ có thể nói một câu...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu.
Bách Tri Tẩu hít một tiếng, như có như không nói:
- Không biết công tử có nghe nói qua chuyện lúc đại kiếp nạn giáng xuống hay không, tiểu nhân lại nghe được một ít, nghe nói mỗi lần đại kiếp tiến tới, Tuyết Nguyên luôn là nơi cuối cùng bị ảnh hưởng...
Mọi người đều biết sự đáng sợ của đại kiếp nạn, cũng biết không thể sống an ổn, nhưng sau khi đại kiếp nạn hạ xuống lại không có nhiều người nghĩ tới việc tai hoạ bắt đầu từ đâu, lại chấm dứt trên người kẻ nào, hoặc có thể nói rất ít người để ý. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ phát hiện ra một quy luật, luôn bắt đầu từ cánh đồng hoang vu phía tây, sau đó tiến tới nhuộm cả Yêu Vực, Nam Hải, Cửu Châu…
Trong lịch sử có hai lần đại kiếp nạn nghiêm trọng nhất, cả Cửu Châu đều bị đại kiếp nạn phá hủy.
Nhưng được nhắc tới nhiều nhất trong sử sách chính là Tuyết Nguyên…
Có lẽ vì Tuyết Nguyên có ít người, nhưng có lẽ đúng như lời Bách Tri Tẩu nói, Tuyết Nguyên luôn là nơi cuối cùng bị đại kiếp nạn ngấm dần, nhưng bởi vì đại kiếp nạn liên tiếp đều bị người kháng lại, cho nên Tuyết Nguyên vẫn không bị phá hủy hoàn toàn…
Bách Tri Tẩu chỉ nói một câu như vậy liền lặng yên lui xuống.
Bộ dạng này khác với vẻ cung kính thường ngày đối với Phương Nguyên của hắn, nhưng đây không phải bởi vì hắn cố ý che dấu gì đó trước mặt Phương Nguyên, mà bởi vì hắn biết nếu mình nói ra những lời này, Phương Nguyên có thể hiểu ra…
Phương Nguyên quả thật cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Sau đó hắn bình tĩnh ngồi xếp bằng thật lâu trên bãi đá, âm thầm đưa ra một quyết định.
Lúc này ánh mắt hắn có chút hồng.
Bên ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
Trầm ngâm một lúc lâu liền đứng dậy, gọi đám người Nghiêm Lão Ma, Phi Quỷ Nhân và Kim Hàn Tuyết, bình tĩnh phân phó bọn họ cẩn thận trốn ở chỗ này, sau đó nói bản thân chuẩn bị ra ngoài xác định một chuyện khiến đám người giật nảy mình.
Phi Quỷ Nhân nói:
- Công tử, lúc này bên ngoài có nhiều người tìm ngươi như vậy…
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Không cần bọn họ tìm ta, lúc này ta muốn đi tìm bọn họ.
Nghiêm Lão Ma thấy vậy liền nói:
- Vậy nếu công tử giao thủ với người khác, đừng chỉ dùng vận dụng kiếm đạo, mặc kệ hắn có bí pháp thần thông gì đều phải thi triển ra hết. Những người này không giống mấy ma đầu hài hước trên Tuyết Nguyên…
Phương Nguyên nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười lạ lẫm, thở dài nói:
- Lúc này còn có tâm tình sử dụng kiếm sao?
Lại triệu hồi Kim Hàn Tuyết về trong thuyền.