Chương 1083: Địa cung thần bí (2)
Từng bước đi vào trong, nếu không thể lừa dối, như vậy hắn cảnh giác khắp mọi nơi. Đây là nơi vô cùng nguy hiểm, không ai biết có bao nhiêu cao thủ, một khi thân phận bị lộ sẽ tạo ra kết cục khó có thể hình dung!
- Muốn thành chuyện lớn sao có thể không mạo hiểm?
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ thầm, cắn răng từng bước đi vào.
Trong chốc lát hắn liền cảm nhận có một trận quang từ từ tiến tới, xuyên qua thân thể hắn, hình thành một loại cộng minh đối với pháp lực bản thân, trong lòng hiểu được đây là trận xu đại trận đang xác minh pháp lực của hắn nên đứng yên không nhúc nhích.
Thật ra quá trình này rất nhanh nhưng Phương Nguyên lại cảm giác dài như vô tận.
- Ha ha, tiểu Ất này sao lại ngây ngốc thế, còn không mau tiến vào?
Mãi tới khi phía trước vang lên tiếng trêu đùa, Phương Nguyên mới phản ứng lại, ý thức được bản thân đã được vào.
Thầm thở dài một hơi, bình ổn trái tim đang đập loạn.
Mãi tới lúc này mới ý thức được bàn tay hắn mồ hôi nhuễ nhại, có thể thấy được bản thân sợ hãi thế nào.
Vội vàng tiến vào, theo bậc thang xuống dưới liền thấy một dãy hành lang hơi tối, hai bên đều là đá Huyền Cương cứng rắn, hơn nữa còn phủ kín phù văn. Phương Nguyên cẩn thận đánh giá, nhanh chóng nhận ra đá Huyền Cương này đã đóng băng hơn mười vạn năm ở trong gió tuyết Tuyết Nguyên, vô cùng cứng rắn, mà phù văn này lại là quy trình luyện khí bên trong Kim Minh Đạo Văn, vô cùng kì diệu.
Kim Minh Đạo Văn khắc trên thiết kiếm bình thường sẽ biến thành thần binh lợi khí, không thể phá hủy, nhưng phía trên Huyền Cương Nham này lại cứng rắn tới trình độ khó có thể tưởng tượng, cho dù bản thân dùng toàn lực đánh một kích cũng không thể làm gì...
Bởi vậy có thể nhận ra địa cung này chắc chắn thế nào.
Một đường dọc theo hành lang đi xuống dưới, ước chừng khoảng hơn trăm trượng, trước mặt rốt cục trống trải, Phương Nguyên liền hít một hơi thậy sâu.
Bên trong rõ ràng là một địa cung khổng lồ, được khảm vô số dạ minh châu khiến bên trong địa cung tràn ngập ánh sáng nhu hoà, từ xa nhìn lại khó có thể tưởng tượng địa cung này lớn thế nào, chỉ có thể nhìn thấy phía trước có một con đường sâu thẳm, mang theo bóng tối vô tận, không biết đi tới chỗ nào. Mà bản thân đứng trên cửa vào, nhìn về phía trước liền phát hiện địa cung rộng lớn này vô cùng hỗn loạn, khắp nơi chứa đầy các loại vật tư chưa được tháo dỡ xuống trên pháp chu, cùng với không ít người đang kiểm kê.
- Nếu như pháp chu này đều từng vận chuyển vật tư tới, như vậy nơi này…
Phương Nguyên thoáng ước tính liền có chút khó tin.
Số lượng vật tư cỡ này đã vượt xa phạm vi tính toán của hắn.
- Tiểu Ất, đi mau lên, sau lại sững sờ như thế?
Nhìn thấy Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về bên kia, người phía trước liền lên tiếng thúc giục.
- Gọi tiểu Ất gì chứ, sao không gọi tiểu Giáp?
Phương Nguyên thuận miệng trả lời, trong lòng oán thầm, sau đó cúi đầu đi theo.
Đám người cùng nhóm khi ở bên ngoài còn vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi tới địa cung liền thả lỏng. Trải qua bốn năm ngày trong băng tuyết, suốt ngày đối kháng với gió băng đã có chút mệt mỏi, lúc này cũng không phát hiện sự khác lạ của Phương Nguyên, có người nở nụ cười nói:
- Ta thấy tiểu Ất này chắc là vẫn đang suy nghĩ về vị Tiêu sư tỷ của Tẩy Kiếm Trì kia…
- Ha ha, không sai, lúc trước khi tiểu Ất thấy Tiêu sư tỷ kia đã bị mất hồn!
- Thật đáng tiếc, người ta là thiên kiêu áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, vô cùng chán ghét ngươi…
Nghe thanh âm trêu chọc của một đám người, trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:
- Ta cũng có để ý nàng ta đâu…
- Địa cung nghiêm cấm ồn ào, các ngươi không biết sao?
Trong lúc đám người đang cười nói vui vẻ, ba vị nam tử mặc áo bào đen từ phía đông đi tới, khí vũ hiên ngang, bên hông mang bội kiếm, thần sắc lãnh khốc, chính là kiếm đồ áo bào đen của Tẩy Kiếm Trì. Những người này đi tới cạnh bọn họ, người dẫn đầu lộ ra khuôn mặt băng lãnh, khiển trách một tiếng, lời nói mang theo ngạo ý ngút trời.
- Chuyện này... Sư huynh bớt giận.
Nhóm người lập tức cúi đầu, người dẫn đầu vội vàng khom lưng cúi đầu cười nói.
- Mau vào thôi!
Ba vị kiếm đồ áo bào trắng kia cũng không nhiều lời, lạnh lùng nói một câu liền tiếp tục đi về trước.
Mãi tới khi họ đi xa, đám người mới khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng mắng:
- Vênh váo gì chứ, cũng chỉ là kiếm đồ áo bào đen, địa vị thấp mà thôi, còn uy phong hơn Nguyên Anh trưởng lão nhà chúng ta, thấy chúng ta lại mắng như trẻ nít…
Bên cạnh có người khuyên nhủ:
- Chịu đựng chút, ai bảo cao thủ tộc chúng ta không tới, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của bọn họ…
Lại có người cười lạnh nói:
- Dựa vào bọn họ sợ rằng cũng đã sớm tiêu đời, người đứng đầu Lục đạo kia đã đoạt đi vật tư trong một thời gian dài nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn không thể tìm ra người, vốn chúng ta chỉ xử lý một chút chuyện trong này nhưng lại bị điều động ra bên ngoài, chạy tới trên Tuyết Nguyên tìm người, nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh còn cần chúng ta ra ngoài làm gì?
- Haizzz, người kia trốn ở bên ngoài càng lâu, khả năng rò rỉ ra ngoài lại càng lớn hơn...
- Tìm lâu như vậy cũng không thấy hắn, chẳng lẽ đã chạy ra khỏi Tuyết Nguyên?
- Hừ, vẫn là Tẩy Kiếm Trì có tiếng không có miếng, đều là thứ vô dụng...