Chương 1087: Khẩu vị quá lớn (2)
Vân Tiểu Uyển nghe được lời này, trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái cười nói:
- Người Tẩy Kiếm Trì ít như vậy sao?
Sắc mặt Tiêu Cầm có chút không vui, một lát sau mới nói:
- Viên gia sư muội, tuy Tẩy Kiếm Trì chúng ta đồng ý giúp các ngươi kiến tạo Thiên Địa cung nhưng cũng không nói lên thái độ của tất cả mọi người Tẩy Kiếm Trì đều như thế. Trên thực tế lúc này chỉ có ba trăm đệ tử nhất mạch chúng ta tới đây, nếu mấy trưởng lão nhất mạch khác biết được, theo ta thấy chỉ sợ không tới hỗ trợ, ngược lại còn phản đối…
Viên Tiểu Uyển nghe xong lời này, nụ cười cứng ngắc, một lát sau mới thở dài nói:
- Đại kiếp nạn qua đi, chủ yếu cũng là xây dựng lại, chúng ta cũng vì lưu lại một chút hương khói ở nhân gian, nếu các sư phụ không đồng ý thì thật có chút ngoan cố…
- Ngoan cố?
Tiêu Cầm nheo mắt lại, nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
- Viên sư muội, ta nghĩ cần phải nói rõ một chút chuyện. Lúc này sư tổ Tẩy Kiếm trì chúng ta đã gật đầu, chúng ta đương nhiên phải theo mệnh làm việc, nhưng đúng sai thế nào cũng không tới lượt một áo bào trắng nhỏ nhoi có thể bình xét. Sau khi giúp các ngươi làm xong chuyện này, ta dự định quay lại Ma Biên đánh úp Ma Vật, sinh tử khó đoán, sợ rằng ta không có phúc khí hưởng đám vật tư trong địa cung này, cho nên…
Nàng trầm mặc một lúc mới nói:
- Chúng ta cũng không được xem là người một phe!
Lời này vừa nói xong, không riêng gì Viên Tiểu Uyển, mấy người khác bên trong động phủ cũng mang vẻ mặt xấu hổ.
Viên Tiểu Uyển suy nghĩ một lát mới cười nói:
- Tiêu sư tỷ thật lo xa, sau khi đại kiếp nạn qua đi chẳng lẽ không cần người...
Lúc này Tiêu Cầm đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ta quả thật lo lắng thái quá, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy cần phải tính xem phải trải qua đại kiếp nạn này thế nào, quan trọng hơn việc bây giờ lo lắng sau khi đại kiếp nạn đi qua cần phải làm gì.
Một câu dứt khoát cuối cùng, sau đó không nói thêm.
Không khí bên trong động phú có chút áp lực lại xấu hổ.
Mà Phương Nguyên lại yên lặng ghi nhớ những lời này, trên tay cũng không dừng lại, cẩn thận lật xem các loại hồ sơ và bản đồ trên bàn, bị phân tâm hai lần nhưng cũng không làm việc chậm trễ, một lát sau lại phát hiện một hồ sơ khả nghi.
Hắn nhìn chằm chằm hồ sơ này một lúc liền cảm thấy kỳ quái, trầm ngâm một lúc liền cố ý đứng lên nói với Tiêu Cầm:
- Tiêu sư tỷ, những vật tư khác đều được sắp xếp xong, bây giờ chỉ là vấn đề sớm muộn. Chỉ là Viên gia có một ít vật tư tới từ phía tây, nơi đó Tà tu thường xuyên lui tới, Tuyết Thú hoành hành, cách địa cung cũng khá xa, không biết làm sao có thể an bài tiếp ứng bọn họ...
- Phía tây?
Tiêu Cầm nghe xong khẽ ngẩn người, ôm hồ sơ qua, vẻ mặt cổ quái nói:
- Viên gia sao có thể có được vật tư ở phía tây?
Nói tới đây nàng nhìn hồ sơ vài lần, sau đó lại ngưng thần nhìn về phía Viên Tiểu Uyển.
Thần sắc Viên Tiểu Uyển có chút không vui, cười nói:
- Ta cũng không biết an bài của gia tộc...
- Nếu Viên gia đã phái tiểu thư chính thất như ngươi tại đây, ngươi sao lại không biết.
Tiêu Cầm có chút nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nói cho ta biết vì sao lại có vật tư tới từ phía tây?
Không khí trong động phủ có chút áp lực.
Ánh mắt Viên Tiểu Uyển lạnh nhạt đảo qua người Phương Nguyên, vẻ mặt có chút không vui.
Đón ánh mắt Tiêu Cầm, nàng như ngậm quả đắng, không chịu mở miệng giải thích.
Vào lúc này một thanh niên mặt trắng trong động phủ bỗng nhiên vỗ tay, cười nói:
- Tuyệt vời, tuyệt vời, Viên gia thật sự đi một bước hay, chả trách Viên gia các ngươi lại vận chuyển vật tư về Ma Biên phải đi băng hải, nghĩ tới lúc chạy trên biển, có thể bị yêu thú trên biển nuốt gọn, hoặc không cẩn thận chọc phải kẻ điên đứng đầu Hắc ám đều có thể bị nuốt chửng, đến lúc đó tuỳ tiện cho Tiên Minh một câu trả lời thỏa đáng, lại âm thầm vận chuyển tới Tuyết Nguyên, đây cũng là một nước cờ hay…
Mọi người nghe xong cũng giật mình, nhất thời cứng người không thể mở miệng.
Thanh niên mặt trắng này thuận miệng nói một câu liền nói trúng suy đoán của mọi người.
Sắc mặt Tiêu Cầm thay đổi, trầm giọng nói:
- Các ngươi… các ngươi lại dám có ý đồ với vật tư Ma Biên?
Sắc mặt Viên Tiểu Uyển lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía thanh niên mặt trắng kia, hừ lạnh nói:
- Vậy Chu gia các ngươi vận chuyển hàng giả thay hàng tốt về phía Ma Biên là sao? Còn có một năm trước, lúc Chu gia các ngươi vận chuyển vật tư, đại trận truyền tống bỗng nhiên bị vỡ khiến vật tư rơi vào trong hư không là thế nào? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều muốn tìm hiểu ra tất cả những chuyện này sao?
Người thanh niên mặt trắng mở quạt xếp, lắc lư cười tươi, không thèm nói thêm.
- Các ngươi… các ngươi thật quá đáng…
Thời điểm này Tiêu Cầm đã có chút không thể kiềm chế, căm giận nói:
- Không thể động vào vật tư Ma Biên, đây là giới hạn!
- Tiêu sư tỷ đúng là chuyện bé xé ra to…
Viên Tiểu Uyển thấy Tiêu Cầm nhìn chằm chằm mình nói những lời này, trong lòng có chút khó chịu, mặt không thay đổi nói:
- Tích luỹ ba ngàn năm của các đại đạo thống đều được vận chuyển tới Ma Biên, có biết bao nhiêu, chẳng lẽ còn quan tâm tới thiếu của chúng ta sao?
- Ngươi…