Chương 1088: Rời khỏi địa cung (1)
Tới lúc này Tiêu Cầm không thể nói ra lời, sắc mặt đại biến, một lát sau mới lạnh lùng nói:
- Ta sẽ đi tìm Mẫn trưởng lão nói rõ việc này!
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua mọi người, oán hận xoay người đi ra bên ngoài.
Mà đám người bên trong động phủ cũng hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tới lúc này Phương Nguyên cũng giải đáp được nghi ngờ trong lòng, cũng không nhiều lời, vội vàng cúi đầu tiếp tục sửa sang hồ sơ.
Nhưng vị Viên tiểu thư kia lại cười hì hì nhìn hắn nói:
- Không biết vị sư huynh này xưng hô như thế nào?
Động tác trên tay Phương Nguyên chậm lại, vội vàng hành lễ nói:
- Tiểu thư đừng gọi ta là sư huynh, ta là tộc vệ nhất mạch Triệu tam gia, gọi là Lục Tiểu Ất, vừa rồi đã lắm lời... dường như đã nói chuyện không nên nói, tiểu thư đừng trách...
Viên Tiểu Uyển kia khoát tay áo nói:
- Không có gì, dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết!
Nói xong liếc mắt đánh giá Lục Tiểu Ất, cười như không cười nói:
- Ngươi rất tốt, làm việc lại kỹ càng, ta cũng quen biết Thiếu chủ Phi Nham sư huynh của Triệu gia các ngươi, là bạn tốt thâm giao với hắn, chờ tới khi ta gặp hắn nhất định sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu!
Trên mặt Phương Nguyên cố ý hiện ra chút sợ hãi, vội cúi đầu nói:
- Tiểu nhân đã biết!
- Được rồi, làm xong thì ra ngoài đi!
Viên Tiểu Uyển thản nhiên nở nụ cười nói:
- Còn lại cứ để ta tiện tay sắp xếp.
Phương Nguyên gật đầu đồng ý, đưa tay sửa sang lại hồ sơ một chút, đặt ở trên trường án, sau đó xoay người ra ngoài. Hắn cảm thấy phía sau có hai ánh mắt đang thản nhiên nhìn mình, biết ánh mắt kia chính là tới từ Viên Tiểu Uyển, cũng có thể cảm giác được vừa rồi vì mình lắm chuyện khiến cho nàng cảm thấy mình có chút không vừa mắt, nhưng trong lòng hắn bây giờ lại không rảnh bận tâm tới nàng.
Lúc này hắn thậm chí không có hơi sức phân tích vai trò của Tẩy Kiếm Trì trong chuyện này.
Trong lòng chỉ nghĩ tới một chuyện:
- Những người này thật điên rồ, khẩu vị cũng quá lớn…
Trong lòng Phương Nguyên mang theo chút buồn bực rời khỏi động phủ thu xếp hồ sơ này, tuy rằng trong lòng có chút tức giận vẫn khiến bản thân bình tĩnh, chậm rãi đi trong địa cung, vừa âm thầm lưu ý cảnh tượng xung quanh hắn có thể thấy, nghe được một số câu của người ở đây, lại chậm rãi đi tới nơi tu sửa đại trận. Hắn đã biết mình phải ngây ngốc ở đây mấy ngày, tốt xấu gì cũng phải làm rõ một số việc mới không phí liều mạng tiến vào này.
Đương nhiên chưa cần lo lắng thắng, trước tiên phải lo bại, Phương Nguyên đang ở hiểm cảnh tất nhiên cũng muốn bố trí thêm vài thứ, hơn nữa bất kể cuối cùng có dùng được công cũng phải làm tốt một ít chuẩn bị sau cùng, dù sao bảo vệ mạng trong hoàn cảnh này là nhiệm vụ đầu tiên.
Cũng may vừa rồi hắn vẫn luôn nhớ kỹ con đường đi tới, dọc theo đường đi luôn cúi đầu, chậm rãi đi tới, về tới nơi tu sửa đại trận chỉ thấy một ít tộc về trở về cùng hắn đều đang làm cu li nơi này. Thấy hắn trở về lại có chút bất ngờ, không hiểu vì sao hắn lại trở lại nhanh như vậy, chẳng lẽ thấy một thân kiếm khí của nữ Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì nên bị doạ sợ tới hỏng?
- Bên kia đã được sửa sang xong, trở về giúp các ngươi…
Phương Nguyên ồm ồm trả lời một câu.
Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn hắn có chút không đúng, trong lòng Phương Nguyên lập tức báo động.
Chẳng lẽ là do biểu hiện rất trượng nghĩa của hắn?
Vì thế hắn trầm mặc một lúc, lại cố ý hỏi một câu:
- Tiêu sư tỷ không trở lại nơi này sao?
Đám tộc vệ xung quanh nhất thời cười ha ha, không khí dần dịu đi.
Còn có người vỗ bả vai Phương Nguyên cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là si tâm vọng tưởng...
- Tiêu sư tỷ không trở về, nói không chừng là cùng với ai kia…
Sau một lúc trêu đùa liền hoá giải vấn đề không biết có được xem là nguy cơ hay không, Phương Nguyên lại bố trí đại trận cùng những người này, ước chừng trải qua ba bốn canh giờ cũng bố trí hoàn thiện cửa bính, sau khi chờ một vị trận sư lại đây kiểm tra đo lường một chút, lại điều chỉnh một số chỗ mới giơ cao đánh khẽ, thả bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Sau khi trở về động phủ của tộc vệ Triệu gia, nghỉ ngơi mấy canh giờ liền bị một trưởng lão mặc áo bào xám tới hạ lệnh tiếp tục đi tu sửa đại trận. Một đám tộc vệ đều vô cùng vui vẻ, tuy rằng bố trí đại trận cũng không nhẹ nhàng, nhưng cũng thoải mái hơn so với việc ngược xuôi trong băng tuyết bên ngoài...
Mà Phương Nguyên cũng đàn trà trộn trong đám người nhưng trong lòng lại suy nghĩ một việc khác.
Đối với hắn, lẫn vào địa cung là cửa ải đại nạn đầu tiên, như vậy rời khỏi địa cung chính là cửa ải đại nạn thứ hai.
Nếu những tộc vệ này vẫn bị an bài đi ra ngoài tuần tra, hắn có thể thoải mái tìm cơ hội rời đi, nhưng nếu bọn họ vẫn ở lại trong địa cung tu sửa đại trận, vậy Phương Nguyên muốn thoát khỏi nơi này sẽ vô cùng khó khăn, cần phải chờ đợi thêm cơ hội.
Nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng không sốt ruột, chỉ thành thật ở lại.
Liên tục mấy ngày, hắn chú ý nghe, nhìn, tra xét cũng dần dần hiểu rõ ràng tất cả trong địa cung, bao gồm các đại gia tộc cùng đạo nho chính thống tham dự vào, với các cao thủ được một ít gia tộc phái tới đây đóng quân, với thực lực của bọn họ, sức mạnh tổng thể cùng vị trí, số lượng, thậm chí là nguồn gốc của một số vật tư...