Chương 1089: Rời khỏi địa cung (2)
Vấn đề duy nhất chính là tới bây giờ Phương Nguyên cũng không có được cơ hội theo những tộc vệ này rời khỏi địa cung.
Nhưng Phương Nguyên cũng không sốt ruột, tuy rằng trà trộn cùng một chỗ với những tộc vệ này càng lâu càng dễ bị phát hiện, nhưng hắn cũng suy nghĩ ra một biện pháp, chính là hoá trang mình thành một kẻ cuồng dại Tiêu Cầm tận xương, là người trà không nhớ cơm không nghĩ. Một người như vậy, bình thường nếu đứng ở một góc không nói lời nào, thậm chí nói chuyện mơ hồ, nói một đằng nghĩ một nẻo cũng sẽ không trở thành việc lạ...
Mắt thấy mình chia tay với đám người Kim Hàn Tuyết đã gần được một tháng, cũng sắp tới thời gian ước định của bọn họ.
Phương Nguyên bình thường làm việc rất cẩn thận, thà rằng chuẩn bị thêm một số việc nhìn như vô dụng cũng sẽ không khiến bản thân lâm vào tình thế khó xử.
Tới ngày hôm nay, tuy rằng hắn vẫn không có cơ hội rời khỏi địa cung nhưng trong lòng cũng không kích động, biết thời gian vừa tới, đám người Kim Hàn Tuyết sẽ tung ra tin tức chỗ hắn thường lui tới ở bên ngoài, đến lúc đó địa cung sẽ phái người ra ngoài tuần tra. Mà hiện giờ thứ thiếu nhất trong địa cung chính là nhân thủ, nói như vậy tộc vệ của các gia tộc đều sẽ bị điều động, hắn cũng có cơ hội rời đi.
Hiện giờ vẫn nên kiên nhẫn chờ.
Nhưng Phương Nguyên không ngờ, bản thân chưa kịp đợi tới thời gian ước định với Kim Hàn Tuyết đã có một người khác tìm tới, chính là Tiêu Cầm đã biến mất mấy ngày, lại lần nữa xuất hiện tại chỗ bọn họ tu sửa đại trận, yên lặng đánh giá.
Vài tộc vệ xung quanh thấy thế liền nháy mắt với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bất đắc dĩ đành phải làm ra bộ dạng si ngốc nhìn về phía Tiêu Cầm.
- Ngươi đi theo ta...
Ánh mắt Tiêu Cầm quét một lúc, bỗng nhiên chỉ về phía Phương Nguyên.
Biểu tình trên mặt mấy tộc vệ bên cạnh lập tức trở nên phấn khích...
Trong lòng Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng ta, vốn nghĩ sẽ đi sửa sang hồ sơ và một vài thứ linh tinh, không ngờ Tiêu Cầm lại trực tiếp dẫn hắn tới gặp chưởng sự của Triệu gia, sau đó lại tự mình cùng hắn đi nhận Ấm Ngọc Hỏa Đan cùng một số vật khác, trong lòng Phương Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc, mấy thứ này chỉ nhận vào thời điểm cần ra ngoài.
Dù sao hiện giờ địa cung đã ở bên cạnh đạo tuyết tuyến thứ bảy, vô cùng rét lạnh, cho dù tu sĩ Kim Đan lỗ mãng đi ra ngoài cũng nhanh chóng bị đông cứng, bởi vậy tộc vệ bọn họ khi ra ngoài đều cần số lượng lớn vật chống lạnh mới có thể miễn cưỡng đi xuyên qua băng thiên tuyết địa, về phần tu sĩ Trúc Cơ lại không thể lộ diện, vì nháy mắt sẽ đông lạnh thành băng.
- Tiêu sư tỷ, chúng ta...
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, trên mặt xuất hiện vẻ chần chừ nhìn về phía Tiêu Cầm.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã được phái ra ngoài, thuộc hạ ta thiếu người đành tạm điều ngươi tới giúp đỡ làm nhiệm vụ!
Sắc mặt Tiêu Cầm vô cùng đạm mạc, thuận miệng giải thích một câu, Phương Nguyên lại chỉ biết ngậm miệng.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì có địa vị cao ở trong địa cung, huống chi là vị Kiếm Sư áo bào trắng này, hắn không có tư cách từ chối.
Đương nhiên nếu có thể nhân cơ hội này rời khỏi địa cung cũng là việc tốt.
Lúc rời khỏi địa cung lại trải qua đại trận kiểm tra thực lực, Phương Nguyên liền lo lắng đề phòng một lúc, nhưng cũng may đại trận này vẫn không thể phát hiện điều lạ, nghĩ tới cũng có thể do Hoàn Thiên Ngự Cung trận còn chưa hoàn toàn thành hình, nếu không một khi toà đại trận kia được khởi động, dựa vào tu vi bản thân muốn trà trộn đi ra ngoài sẽ trở thành một chuyện rất khó...
Tiêu Cầm xuất kiếm ra, Phương Nguyên cùng hai vị áo bào đen Tẩy Kiếm Trì khác bước lên trên chống lại gió tuyết, đi vào bên trong trời cao.
Khi cảm nhận được gió tuyết ở ngoài địa cung, Phương Nguyên cũng thở nhẹ một hơi.
Thành công đi vào, lại thành công đi ra, với hắn mà nói đã thành công hơn phân nửa, chỉ cần tìm một cơ hội rời đi là được.
Nhưng vừa mới rời khỏi địa cung hơn trăm dặm, Tiêu Cầm liền ngừng lại, thản nhiên dặn dò hai áo bào đen kia một câu, liền thấy bọn họ đi về hướng khác. Sau khi những người này rời đi, Tiêu Cầm không biết là cố ý hay vô tình, không vội vã rời đi mà dẫn theo Phương Nguyên bay về bên cạnh một ao hồ, chậm rãi hạ xuống, trầm mặc không nói.
Phương Nguyên nhìn thấy biểu tình của nữ nhân này, lông mày khẽ nhíu lại...
Tiêu Cầm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói với Phương Nguyên
- Ngươi khác với bọn họ, ta còn một việc phải giao cho ngươi!
Từ đáy lòng Phương Nguyên xuất hiện chút không vui, những trên mặt vẫn lộ ra vẻ như đang khách khí nói:
- Xin mời sư tỷ!
Tiêu Cầm trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu mới nói:
- Ngươi phải thề nhất định phải giúp ta làm!
Trong lòng Phương Nguyên không vui, nhưng vì nghĩ tới đại cục vẫn phải thề.
Mãi tới lúc này Tiêu Cầm mới đặt vào tay hắn một ngọc giản:
- Ta mang ngươi đi chính là hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng mình ngươi, ta hy vọng ngươi có thể mang ngọc giản này tới trong một Kiếm Lưu ở phía đông Lưu Đình Sơn, nơi đó có một vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, hắn gọi là Huyền Minh, ngươi phải gặp được hắn, sau đó tự tay giao ngọc giản này cho hắn, hắn tự nhiên sẽ hiểu!
Phương Nguyên giật mình, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.