Chương 1090: Mệnh trên một đường! (1)
Tiêu Cầm thở dài một tiếng, nhe nhàng đè tay hắn nói:
- Ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp ta!
Trái tim Phương Nguyên đập mạnh liếc nhìn Tiêu Cầm.
Ai nói đệ tử Tẩy Kiếm Trì chỉ biết dùng kiếm chém người, nữ nhân này lại có thể sử dụng mỹ nhân kế?
Mà Tiêu Cầm làm ra hành động này cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng chỉ có thể đè nén trái tim, bình tĩnh nhìn người tự xưng là kẻ mê luyến mình, hy vọng hành động này có thể khiến hắn trở nên hăng hái...
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Phương Nguyên có phản ứng gì đặc biệt, liền nói
- Ngươi không muốn sao?
Trong lòng Phương Nguyên không biết làm sao, thầm than:
- Sao ngươi không đợi cách xa địa cung tý nữa rồi mới giao ngọc phù cho ta?
Tiêu Cầm không thấy trên mặt Phương Nguyên xuất hiện vẻ kích động, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Há miệng thở dốc, đang muốn trấn an vài câu liền nghe được một thanh âm truyền tới từ trong gió tuyết:
- Tiêu Cầm Tiêu sư tỷ, không biết có chuyện cơ mật gì mà lại muốn rời khỏi địa cung, sau đó lại cố ý tìm người yêu của mình tới?
Phương Nguyên nghe được những lời này chỉ cúi đầu thở dài.
Mà sắc mặt Tiêu Cầm lại đại biến.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một sức mạng ngang trời vô cùng lớn đánh úp lại, đánh thẳng vào giữa Tiêu Cầm và Phương Nguyên. Sắc mặt hai người đều thay đổi, cùng phi thân lui về phía sau, trước mắt lập tức xuất hiện gió tuyết vô tận...
- Các ngươi...
Thanh âm run rẩy của Tiêu Cầm vang lên.
Đưa mắt nhìn bốn phía liền thấy xung quanh gió tuyết mờ mịt, mấy thân ảnh chậm rãi xuất hiện, lúc này có Viên gia Viên Tiểu Uyển, thanh niên mặt trắng Lục gia, nam tử trung niên tử y Tôn gia cùng với đám người đại chấp sự của Khương gia đang vây quanh một chỗ này.
- Tiêu sư tỷ, ngươi không biết làm lộ việc của địa cung là tử tội sao?
Viên gia đại tiểu thư cười nhạt, lại chậm rãi đi tới trước, ánh mắt nhìn Tiêu Cầm mang theo chút đùa bỡn:
- Cho dù ngươi là Kiếm sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, cho dù ngươi chỉ muốn tiết lộ việc này cho một trưởng lão khác của Tẩy Kiểm Trì...
- Ta có việc quan trọng trên người, thời gian cấp bách, các ngươi lại ngăn cản đường đi của ta, xấc xược ra tay là muốn thế nào?
Tiêu Cầm thấy mấy người này xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định thong dong, lạnh giọng quát.
Nhưng phản ứng hiện giờ của nàng lại vô dụng đối với những người này.
Viên Tiểu Uyển dẫn đầu nhìn vẻ mặt của nàng liền cảm thấy vô cùng thú vị, cười nói:
- Tiêu sư tỷ, việc đã tới nước này còn ra vẻ như vậy để ai xem? Ngày ấy ngươi tìm Mẫn trưởng lão nói chuyện lại bị răn dạy, không vui ra về, lúc ấy ta thấy bộ dạng của ngươi liền biết ngươi có ý phản nghịch. Lần này ngươi âm thầm chép lại hồ sơ, lại chủ động yêu cầu ra ngoài làm việc, còn dẫn theo tộc vệ Triệu gia, bọn ta sao lại không đoán được mục đích của ngươi? Mẫn trưởng lão mềm lòng, không muốn tự mình tới diệt ngươi, các sư huynh khác của Tẩy Kiếm Trì lại có nhiệm vụ trong người nên đã ra ngoài, cho nên lệnh chúng ta phải mang ngươi trở về, ngươi nói chúng ta có cần động thủ không?
Tiêu Cầm nghe xong sắc mặt liền thay đổi, điềm tĩnh nói:
- Ta phụng mệnh đi tra soát người đứng đầu Lục đạo kia, ngươi đừng bôi nhọ ta!
Tới lúc này vị thanh niên mặt trắng của Lục gia cười nói:
- Việc đã tới nước này, nói thêm gì cũng không có tác dụng, Tiêu sư tỷ theo chúng ta trở về soát người liền biết, nếu ngươi mang theo hồ sơ ghi chép kia, không phải mọi chuyện đều được sáng tỏ sao?
Tiêu Cầm nghe xong lời ấy liền trầm mặc, sắc mặt âm tình bất định.
Mà Phương Nguyên nghe xong lời ấy lại cảm thấy hiếu kỳ, nghĩ thầm vừa rồi nàng chỉ đưa cho mình một ngọc giản, không có hồ sơ gì cả?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Cầm lại không nói thêm gì, sắc mặt trở nên u ám, trầm mặc một lúc cũng không biết nói cái gì, đột nhiên thở dài một hơi nói với Phương Nguyên:
- Ngươi rời đi trước, ta sẽ ngăn bọn họ lại!
Phương Nguyên đứng bất động, chỉ có chân mày cau lại, nghĩ thầm nếu không phải ngươi nhiều chuyện ta đã rời đi.
Tiêu Cầm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Sao ngươi còn chưa đi?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc nói:
- Ta với ngươi không phải cùng một bọn...
Tiêu Cầm:...
Ánh mắt nàng mang theo chút kinh ngạc và thất vọng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên lắc đầu, lại bổ sung một câu:
- Ta cũng không yêu ngươi sâu đậm như vậy...
Sắc mặt Tiêu Cầm vô cùng thất vọng, trầm giọng quát khẽ:
- Ngươi là kẻ tiểu nhân sợ chết…
Người vây quanh bọn họ nghe được lời ấy lại cười ha ha, dường như không nghĩ sẽ xuất hiện một màn như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, Viên Tiểu Uyển cùng nam tử trung niên Tôn gia đi lên trước, âm thầm khởi động pháp lực, thản nhiên cười nói với Tiêu Cầm:
- Việc đã tới nước này, Tiêu Kiếm sư cũng không cần phải nhiều lời, theo chúng ta trở về gặp Mẫn trưởng lão!
- Đừng có mơ…
Tiêu Cầm trầm giọng quát một tiếng, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, thân kiếm run lên, vang lên tiếng rồng ngâm.
Phần phật...
Khắp nơi tuyết bay mù mịt đột nhiên thổi quét thiên địa, giống như một đám mây mù lớn, lại giống như sóng lớn trên biển ầm ầm cuốn về phía Viên Tiểu Uyên cùng nam tử trung niên mặt tím, lại bao vây xung quanh, mắt thường khó có thể thấy rõ.