Chương 1091: Mệnh trên một đường! (2)
Đón một kiếm toàn lực của Kiếm sư áo bào trắng Tẩy Kiểm Trì, Viên Tiểu Uyển và nam tử trung niên mặt tím không dám sơ suất.
Sắc mặt Viên Tiểu Uyển đại biến, nhanh chóng lui về sau, mà nam tử trung niên mặt tím kia lại kêu lên một tiếng đau đớn, tay áo phất lên xuất ra một tấm chắn màu đen to khoảng một trượng, đen nhánh không biết do vật gì tạo thành, nhấn mạnh một cái trên mặt đất. Tấm chắn kia đột nhiên lớn dần tạo thành một tường sắt cao tới mấy trượng, phong tuyết vô tận đánh vào phía trên tường sắt liền bị nghẽn, cuốn ngược về phía sau...
Mà khi Tiêu Cấm đánh ra một kiếm này, nhìn như kiếm khí tung hoành giống như dồn hết sức, trên thực tế kiếm quang đột nhiên run lên, hoá thành một luồng kiếm khí sắc bén bao phủ cả người, mượn kiếm quang chạy trốn về phía đông!
- Tiêu Kiếm sư, tới lúc này ngươi vẫn muốn trốn sao?
Người canh giữ ở phía đông chính là một lão giả dáng người nhỏ gầy mặc lam bào, là đại chấp sự của Khương gia, hai tay hắn để trong tay áo, thấy Tiêu Cầm điều khiển kiếm quang vọt về phía mình cũng thấp giọng thở dài, vội vàng nâng tay hợp lại trước ngực.
Mặt đất cứng rắn bên người hắn đột nhiên vỡ tan, từ phía dưới chui ra hai thần tướng bằng đá, cao tới bảy tám trượng, thần tướng bên trái cầm đao, thần tướng bên phải cầm kiếm, hô to một tiếng liền chém về phía đạo kiếm quang của Tiêu Cầm.
Tiêu Cầm bị một đao một kiếm ngăn cản, kiếm quang nhất thời khẽ run, bị bắt trở lại chỗ cũ.
Mà thừa dịp này, nam tử trung niên mặt tím của Tôn gia cùng thanh niên mặt trắng của Lục gia cũng ra tay.
Khiên sắt như núi đánh tới, mà tay áo thanh niên mặt trắng Lục gia lại như rắn cuốn thẳng về phía hông Tiêu Cầm, thoạt nhìn bọn họ đều nương tay, không sử dụng sát chiêu, dường như chỉ muốn bắt giữ Tiêu Cầm trở về, sau đó báo cáo kết quả với Mẫn trưởng lão.
Tuy rằng thực lực Tiêu Cầm không kém, nhưng bị mấy người ở đây liên thủ cũng bị rơi vào thế hạ phong.
Ở lại địa cung nhiều ngày, Phương Nguyên cũng hỏi thăm rõ thân phận của những người này, sự ra đời của địa cung vô cùng trọng yếu, lại không thể quá mức ồn ào, bởi vậy truyền thừa chính thống của các đại gia tộc đều chưa tới, một ít người có tiếng tăm hoặc tu vi quá mạnh cũng không xuất hiện, bởi vì những người này quá chói mắt, nhất cử nhất động của họ đều có thể khiến người khác chú ý.
Nhưng địa cung lại liên quan tới vận mệnh các gia tộc, cần phái người mình yên tâm tới canh giữ, bởi vậy người được phái tới canh giữ trên Tuyết Nguyên này đều là một số con cháu không quá thu hút, không đủ năng lực tiến vào Côn Lôn Sơn, cũng không làm mất thể diện gia tộc, nhưng duy nhất có thể cam đoan chính là người đó trung thành với gia tộc, còn có năng lực làm việc.
Cho dù thực lực không mạnh cũng không sao, ban thưởng thêm chút pháp bảo thần khí là được.
Nhưng hiện giờ bọn họ lại không dám trực tiếp hạ sát thủ với Tiêu Cầm, dù sao phải nể mặt Tẩy Kiếm Trì, cho nên lúc động thủ có chút kiêng dị, cho dù trên người mang theo pháp bảo cũng không dám trực tiếp xuất ra, thời điểm này vây quanh Tiêu Cầm chủ yếu cũng chỉ là đánh nhau.
Thấy bọn họ càng đấu càng náo nhiệt, trong lòng Phương Nguyên cũng có suy đoán.
- Tiêu Cầm là một người có lương tâm, có cần cứu nàng không?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu liền bị Phương Nguyên gạt bỏ:
- Không nên cứu thì tốt hơn!
Lúc này Tiêu Cầm bị bắt về cũng sẽ không rơi vào con đường chết.
Tẩy Kiếm Trì luôn là nơi bao che khuyết điểm, hiện giờ trong địa cung lại rất cần người, hơn phân nửa chỉ là chịu chút trừng phạt, sau đó để nàng lập công chuộc tội mà thôi, bản thân không cần thiết phải nhúng tay vào, chi bằng thừa dịp bọn họ đang đấu hăng say, nhanh chóng tìm cơ hội thoát thân...
Trong lòng vừa xuất hiện chủ ý này, Phương Nguyên liền chậm rãi rút đi.
Nhưng vào lúc này bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ:
- Vừa rồi có phải nàng đưa cho ngươi cái gì đúng không?
Phương Nguyên quay đầu liền thấy vị tiểu thư Viên Tiểu Uyển của Triệu gia cười nhìn hắn, dường như rất vui vẻ.
Phương Nguyên liền nghĩ ra ngọc giản lúc trước Tiêu Cầm giao cho hắn.
Viên Tiểu Uyển nhận ngọc gian, thấy phía trên có phong ấn, không thể đọc được nội dung bên trong liền cất đi.
Phương Nguyên đang trông mong nàng nhanh trở về, lại không ngờ nàng chỉ đi hai bước liền lui lại.
- Vẫn thấy ngươi có chút không vừa mắt…
Nàng cười cười nhìn Phương Nguyên, sau đó tiện tay vỗ nhẹ một cái.
Cái vỗ này vận dụng thần pháp nào đó, hư không xung quanh chịu ảnh hưởng giống như bị sức mạnh nào đó phong ấn lại. Sau đó nàng duỗi ngón tay nhỏ dài ra, trên đầu ngón tay hiện ra mũi nhọn màu vàng nhàn nhạt, lúc xẹt qua hư không có thể nhìn thấy bên trên xuất hiện hoa ngân, dường như lần này nàng muốn xé nhỏ hư không, nhẹ nhàng chụp lên đầu Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhíu mày lui về phía sau từng bước.
Cái vỗ của Viên Tiểu Uyển đột nhiên rơi vào khoảng không.
Nàng ngây người một chút, dường như không ngờ một tộc vệ Triệu gia bình thường lại có thể tránh thoát chiêu thức thần thông này.
Nàng còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, từng bước tiến lên trước, vẽ ra kim quang phóng thẳng về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên thở dài, lại bước về bên trái một bước.
Viên Tiểu Uyển có chút ngây dại nhìn cánh tay mình, dường như không rõ đã xảy ra chuyện gì.