Chương 1092: Phong Hoả Lôi Tín (1)
Nhưng vào lúc này, phía bên kia, dưới sự hợp lực thanh niên mặt trắng Lục gia, lão chấp sự Khương gia, nam tử trung niên mặt tím Tôn gia cuối cùng bức ép Tiêu Cầm vào một góc, sau đó nhanh chóng lựa cơ hội cùng ra tay. Tiêu Cầm bắn ra kiếm quang phòng ngự, nam tử mặt tím Tôn gia nhìn vào chỗ trống, thiết thuẫn đánh thật mạnh vào phía sau lưng Tiêu Cầm, mãi tới khi nàng phun ra máu tươi mới dừng lại.
Chuyện lớn đã xong, trái tim bọn họ cũng ổn định, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ngay lúc này Viên Tiểu Uyển đột nhiên nghĩ tới gì đó, quá sợ hãi, liều mạng kêu lên:
- Hắn…
Phương Nguyên cúi đầu thở dài, cuối cùng vẫn không tránh được.
- Vèo!
Hắn đi từng bước về phía trước, lôi quang xuất hiện, một quyền đánh xuyên qua ngực Viên Tiểu Uyển.
Động tác vô cùng nhanh lẹ, khó có thể hình dung ra, ngay cả Viên Tiểu Uyển cũng không kịp xuất ra pháp lực chống đỡ, người xung quanh cũng không kịp phản ứng, lúc này mới bị ánh mắt Viên Tiểu Uyển hấp dẫn, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Sau đó Phương Nguyên thừa dịp này, dưới chân nhanh chóng thi triển bộ pháp ngộ ra từ trong trận đạo, loé lên đi thẳng tới sau lưng nam tử trung niên mặt tím, kiếm quang màu xanh bay xẹt qua, ánh mắt người này lập tức lồi ra, một khắc tiếp theo thiên địa trước mắt liền quay cuồng, cái đầu thật lớn nhanh chóng lăn trên mặt đất, bị gió tuyết che lấp.
Trong thiên địa rét căm căm này, tu sĩ Kim Đan cũng không thể khiến thần hồn rời xác, đầu rớt chính là đã chết.
Mà thừa dịp đầu nam tử trung niên mặt tím rơi xuống, hoặc có thể nói Phương Nguyên nháy mắt tới gần người, chém ra một kiếm tới trước người thanh niên mặt trắng Lục gia, pháp lực bản thân khởi động tới cực điểm, điên cuồng tăng vọt, lôi quang vô tận gào thét phóng ra, dùng hết toàn lực nghiền ép ra ngoài. Thanh niên Lục gia kia vốn đã dùng tới pháp lực trong lúc cấp thiết nhưng chung quy vẫn không có căn cơ vững chắc bằng Phương Nguyên, dưới lực nghiền áp mạnh mẽ này, cốt cách cùng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị vỡ nát, sau đó biến thành một bãi thịt nát...
- Rốt cục ngươi là ai...
Đại chấp sự Khương gia là người cuối cùng bị chém, sắc mặt đại biến, hai đại thần tướng bên người lập tức vung đao kiếm chém về phía Phương Nguyên.
Cùng lúc đó hắn cũng vội vàng trốn chạy, tay phải vung lên cao.
Trong tay hắn nắm một thiết đồng màu đen, chính là Phong Hoả Lôi Tín.
Lúc này thần thức vận chuyển bên trên Tuyết Nguyên vô cùng gian nan, Phong Hoả Lôi Tín chính là phương pháp hiệu quả nhất.
Nơi đây cách địa cung rất gần, nếu để hắn đưa tin tức ra ngoài, chỉ sợ cao thủ Nguyên Anh bên trong địa cung sẽ lập tức tới đây!
Sinh tử cũng chỉ trong gang tấc…
Tuy rằng ra tay đột ngột, thậm chí gần như đánh lén, hơn nữa những người này đều không phải cao thủ đứng đầu trong các gia tộc, nháy mắt khi Phương Nguyên ra tay họ đều không kịp phản ứng, nhưng liên tục chém giết nhiều người như vậy khiến Phương Nguyên đã tới cực hạn.
Bởi vì trong lòng Phương Nguyên rất rõ, hiện giờ thứ tạo ra uy hiếp với hắn không phải những người này mà là Phong Hoả Lôi Tín trong tay bọn họ. Gió tuyết trên Tuyết Nguyên mãnh liệt, cuồng phong gào thét khiến thần thức truyền âm và ngọc phù truyền âm đều bị suy yếu, bởi vậy những cao thủ trong địa cung liền tìm thợ thủ công tạo ra bảo bối đưa tin này, một khi nổ, ở ngoài ngàn dặm cũng có thể cảnh báo đúng lúc.
Bản thân lo lắng đề phòng như đứng trên miếng băng mỏng, thật vất vả mới có thể an toàn rời khỏi địa cung, nếu thời điểm này lại bị bọn họ phát ra tin này, khiến cao thủ địa cung bị kéo tới, như vậy hắn sẽ chịu kết cục thất bại trong gang tấc.
Cũng vì thế, sau khi thấy được thiết đồng trong tay lão giả gầy yếu, lòng Phương Nguyên nhanh chóng trầm xuống.
Sau khi đại chấp sự Khương gia liều mạng lui về phía sau, hai đại thần tướng bên người lại vội vàng múa đao kiếm chém về phía Phương Nguyên. Phương Nguyên nhanh chóng vẽ ám thư, Bất Tử Liễu Lôi Linh, Thanh Lí cùng Chu Tước đều từ bên người hắn vọt tới, nhanh chóng đuổi về phía trước.
- Ầm!
Thanh Lí cùng Chu Tước tiến về hai đại thần tướng kia, khoá chặt đao kiếm của bọn họ, mà Bất Tử Liễu Lôi Linh lại hoá ra trăm ngàn cành liễu quấn quanh, như linh xà bay ra bên ngoài, nháy mắt tới trước mặt lão chấp sự kia.
- Thì ra là ngươi...
Hiện giờ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đã là biết chiêu bài thần thông của Phương Nguyên, còn nổi tiếng hơn so với Thành Thiên Lai Kim Gia, lão giả kia thấy vài Lôi Linh liền đoán ra thân phận của Phương Nguyên.
Trái tim lại kinh hãi, vội vàng bay vút về phía sau, tay áo tung bay xuất hiện một phi kiếm màu đen, hung hăng đánh về phía cành liễu trước người, đồng thời tay phải vẫn liều mạng đưa lên cao.
Vội vàng vận chuyển pháp lực bản thân, chuẩn bị rót vào bên trong Phong Hoả Lôi Tín này.
Bảo vật đưa tin thế này, chỉ cần rót vào chút pháp lực sẽ được mở ra...
Thời điểm chưa bộc phát hoàn toàn, Phương Nguyên không kịp thi triển Huyền Hoàng Nhất Tiễn, cái đó cần có một khoảng thời gian nhất định, bởi vậy lúc này hắn chỉ có thể cắn chặt răng, thân hình bắn ra, đồng thời liều mạng kích phát kiếm ý, cho dù thế nào thì kiếm ý vẫn là nhanh nhất, cũng là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất, nhất là vào thời điểm cần tranh thủ cướp lấy một con đường sống.
Lúc này ngay cả Phương Nguyên cũng cảm giác cả người mình run lên.
Kiếm ý gào thét nhanh chóng phóng ra.