Chương 1093: Phong Hoả Lôi Tín (2)
Vào thời điểm này, Phương Nguyên lại cảm thấy kiếm ý bản thân dường như tăng lên không ít, xuất hiện xung quanh, sau đó tạo thành một hình vòng cung, nhanh chóng bay ra bên ngoài hơn mười trượng, loé lên bên trong phong tuyết…
- Phương Nguyên láo toét, ngươi chết chắc rồi...
Vào thời điểm đó đại chấp sự Khương gia kia đã rót pháp lực vào, quát chói tai nhìn Phương Nguyên.
Nhưng sau đó hắn lại cảm giác không ổn, vừa quay đầu liền thấy tay phải của mình rơi xuống dưới.
Trong nháy mắt Phương Nguyên đã chặt cánh tay phải của hắn.
Đại chấp sự Khương gia kinh hãi, liều mạng tiến lên, muốn dùng tay trái bắt lấy Phong Hoả Lôi Tín kia.
Nhưng Bất Tử Liễu Lôi Linh đã sớm đi lên giữ chặt hắn giống như cái bánh chưng.
Vẻ mặt Phương Nguyên căng thẳng, bay một vòng, nhào tới trên người lão giả, trực tiếp chụp nát đầu của hắn, sau đó vội vàng quay người liền thấy Phong Hoả Tín kia nở rộ một tia hồng quang, bộ dạng giống như sắp nở rộ, vậy mới biết vừa rồi lão giả kia đã rót vào bên trong Phong Hoả Lôi Tín một chút pháp lực, hiện giờ vật ấy đã bị dẫn động, sắp bùng nổ.
Trên trán hắn tràn ngập gân xanh, vội vàng tạo ra một pháp ấn.
- Xôn xao…
Cóc Lôi Linh bên người hắn bỗng nhảy ra, há to miệng.
Mà Phương Nguyên lại nhấc chân, nhanh chóng bỏ Phong Hoả Lôi Tín vào trong miệng Cóc trước khi nó bùng nổ.
Ầm!
Phong Hoả Lôi Tín tạo thành một hồng quang rộng lớn trong bụng cóc, lao nhanh khắp nơi, cuối cùng hoá thành một trận mưa ánh sáng.
Chẳng qua không ai có thể xem được.
Mãi tới khi làm xong tất cả, Phương Nguyên mới chậm rãi thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng khẽ buông lỏng.
Gió lạnh đập vào mặt, chỉ cảm thấy băng hàn thấu xương, hẳn là đã toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi thật sự rất hung hiểm.
Chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm, Phong Hoả Lôi Tín phát nổ sẽ thông báo tới các cao thủ địa cung.
Nhưng cũng may, cuối cùng vẫn không gặp chút nguy hiểm nào.
Mấy người này không truyền tin thành công, bản thân sẽ có cơ hội trốn thoát.
Ít nhất hắn có thể tranh thủ thời gian chạy trối chết trước khi địa cung phát hiện ra thi thể bọn họ…
Trong lòng lo lắng, cũng không dám chậm trễ, Phương Nguyên nhanh chóng nuốt hai viên Đan hệ Hoả trong bảo khố, vội vàng vận chuyển pháp lực muốn chạy trốn.
Nhưng lúc này hắn đột nhiên ngẩn người, phát hiện có chút không ổn.
- Phụt!
Phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ!
Hắn di chuyển thân mình, sau đó liền thấy một đoàn hồng quang bay thẳng về phía chân trời, bay tới giữa không trung đột nhiên hoá thành nhiều điểm sáng rực rỡ bay múa, chậm rãi rơi xuống, hào quang kia cực kỳ chói mắt, cho dù phía trên Tuyết Nguyên ở cách mấy trăm dặm cũng có thể thấy...
Đáy lòng Phương Nguyên bỗng nhiên lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn theo mưa ánh sáng nhìn xuống liền thấy Tiêu Cầm nằm trên băng tuyết.
Lúc này ánh mắt nàng có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên, trong tay đưa ra một thiết đồng màu đen, khói nhẹ chậm rãi tản ra ngoài.
- Không ngờ lại là ngươi...
Ánh mắt Tiêu Cầm và Phương Nguyên đan xen nhau, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên phức tạp, nhưng rất nhanh lại bị ý xấu hổ thay thế, lớn tiếng hét:
- Lá gan của ngươi thật lớn, chúng ta đi khắp nơi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại dám trà trộn vào trong địa cung, còn muốn lừa bịp ta, nhưng cũng vô dụng, Phong Hoả Lôi Tín vừa phát ra, vài vị trưởng lão sẽ lập tức chạy tới giết ngươi, ngươi chạy không thoát đâu...
Phương Nguyên bình tĩnh tới lạ thường, ngay cả chút cấp bách vừa rồi cũng biến mất.
Hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Cầm, thản nhiên nói:
- Chẳng phải lúc đó ngươi muốn truyền tin tức này ra ngoài sao?
- Không hẳn là vậy!
Tiêu Cầm cắn răng nói:
- Ta chỉ muốn nói cho Đạo Hoá trưởng lão Tẩy Kiếm Trì ta...
- Không sai, ta cũng hiểu.
Phương Nguyên đi từng bước tới trước người nàng, mặt không thay đổi nói:
- Ngươi chung quy cũng giống bọn họ, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ tạo ra tổn hại thanh danh vô cùng lớn đối với Tẩy Kiếm Trì, cho nên mang chuyện này nói cho trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, nhưng ngươi lại nghĩ nếu nói cho người khác sẽ lại gây ảnh hưởng tới ích lợi của Tẩy Kiếm Trì…
Hắn cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên lại nói:
- Hiện tại ngẫm lại, ngọc giản vừa rồi ngươi đưa ta cũng là giả đúng không? Ngươi muốn ta đi truyền tin, hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài, sau đó tự mình mang theo hồ sơ đi bằng một con đường khác...
Tiêu Cầm nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, sắc mặt có chút hoảng sợ:
- Ta…
Phương Nguyên thở dài nói:
- Không cần nhiều lời!
Vừa nói xong liền chụp tới, đánh nát xương sọ của nàng.
Vẻ mặt Tiêu Cầm cứng ngắc, mang theo sự ngỡ ngàng.
Phương Nguyên duỗi tay lấy túi Càn Khôn bên hông này xuống, nghĩ thầm nếu Tiêu Cầm thật sự chép lại hồ sơ, như vậy những hồ sơ này ở ngay trong túi Càn Khôn của nàng, nói không chừng hồ sơ này có tác dụng hơn so với việc bản thân tự đi tra xét.
Khi hắn đứng thẳng liền cảm ứng hư không phía xa dường như đọng lại.
Có bốn luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ lần lượt tiến tới.
Trong lòng nhanh chóng đưa ra một lựa chọn, Phương Nguyên không trực tiếp trốn thoát mà lấy ra vô số Trận Kỳ, Thu Cấm, Linh tinh, Ngọc Trụ và vài thứ khác từ trong Càn Khôn túi, sau đó tay trái hắn thôi diễn, tay phải bày trận, thân hình chạy bốn phương tám hướng.
Chỉ trong vòng chưa tới mấy nhịp thở hắn đã bày ra một đại trận bảo vệ mình ở chính giữa.