Chương 1094: Không thể trốn thoát (1)
Nhưng vào lúc này có bốn luồng khí tức hùng hồn tới cạnh hắn, dường như đối phương xé rách hư không tiến tới. Lúc khí tức xuất hiện đã khiến gió tuyết thiên địa đọng lại, một khắc này liền thấy gió tuyết bão táp quanh thân Phương Nguyên hoá thành một lốc xoáy thật lớn, sau đó lốc xoáy này chậm rãi tiêu tán, gió tuyết ngừng thổi, bốn vị tu sĩ mặc bào phục khác nhau xuất hiện ở bốn phía.
Chỉ dựa vào khí tức trên người bọn họ, Phương Nguyên có thể nhìn ra tu vi.
Nguyên Anh!
Bốn vị cao thủ Nguyên Anh toạ trấn ở Địa cung đều tới đây!
Chuyện địa cung ở Tuyết Nguyên liên quan tới nhiều vật tư như vậy, lại có tác dụng trọng yếu, những gia tộc phía sau tất nhiên không dám lơ là. Chẳng qua bọn họ làm việc cẩn thận, lại không muốn để Tiên Minh chú ý, bởi vậy cao thủ được phái tới trên Tuyết Nguyên không nhiều, ngoại trừ một số chỗ trọng yếu, cũng không có trên Tuyết Nguyên. Hiện giờ trấn thủ tại địa cung cũng chỉ có bốn vị Nguyên Anh, với một nơi có tầm quan trọng như Địa cung, bốn vị Nguyên Anh không được xem là nhiều, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh...
Mà hiện giờ bốn vị Nguyên Anh đều đuổi theo ra ngoài, vây quanh mình...
Phương Nguyên cúi đầu thở dài, càng vào thời điểm nên kinh hoảng, hắn lại càng thêm bình tĩnh một cách kỳ dị.
Tới lúc này cho dù kinh hoảng cũng đã muộn.
- Ngươi… thật to gan…
Người nói chính là Nguyên Anh phía đông, tướng mạo người này cao gầy, như một con hổ bệnh, khí tức trên người trầm ổn, y bào của hắn chậm rãi tung bay trong gió tuyết, có thể thấy được chân thân hắn tới. Những Nguyên Anh tu sĩ này vốn có thể mượn Nguyên Anh thoát xác, ngưng tụ pháp tướng, một ý niệm ngàn dặm, nhưng bọn họ lại không dám làm vậy trên Tuyết Nguyên.
Bởi vì phía trên Tuyết Nguyên quá mức rét lạnh, cuồng phong gào thét, xuất động pháp tướng rất dễ bị âm phong thổi tan.
Ánh mắt đại tu Nguyên Anh này chậm rãi nhìn xuống phía dưới, thời điểm thấy thi thể đám người Viên Tiểu Uyển, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, một chút thần niệm phóng ra tiến vào trong thi thể những người kia, ngăn cản gió tuyết, sau đó nhìn về phía Phương Nguyên.
Nơi đáy mắt mang theo chút phẫn hận khó có thể hình dung.
- Lá gan lớn là nhóm các ngươi mới đúng!
Phương Nguyên đứng bên trong pháp trận, trên mặt không có chút biểu tình gì.
Giống như quên đi sợ hãi cùng lo lắng, loại bỏ tất cả cảm xúc tiêu cực, sau khi nghe được lời nói của đối phương lại trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía đại tu Nguyên Anh kia.
Đón ánh mắt của hắn, quát khẽ:
- Đại kiếp nạn sắp buông xuống, thiên hạ nguy nan, các ngươi lại sinh ra hai lòng vào thời điểm thiên hạ gặp phải bước ngoặt to lớn, xây dựng địa cung ở đây để tránh đại kiếp nạn, ai có thể có lá gan lớn hơn các ngươi?
Vị đại tu Nguyên Anh như hổ bệnh kia nghe xong lời này liền nhướn mày, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên:
- Con kiến còn muốn sống, huống chi con người, mấy thế gia bọn ta xuất lực mấy ngàn năm cho Tiên Minh, giúp đỡ hắn có thành tựu cỡ đó, công lao lập được chẳng lẽ còn ít hơn tiểu nhi nhà ngươi sao? Hiện giờ chúng ta xây dựng địa cung trên Tuyết Nguyên cũng là vì lưu lại một đường hương khói cho nhân gian, thế thì có gì sai?
- Lưu lại hương khói cho nhân gian?
Trong lòng Phương Nguyên tức giận, ngẩng đầu nhìn hắn quát lạnh:
- Các ngươi là đang làm bẩn khí vận nhân gian!
Hắn vô cùng phẫn nộ, lời nói nghẹn lại nhiều ngày trong trái tim đều được bộc phát:
- Đại kiếp nạn không phải loạn thế, loạn thế tới rồi cũng sẽ qua, lúc long xà nổi lên bốn phía, tranh giành thiên hạ là vì mưu quyền, nhưng hôm nay chúng ta đang độ kiếp, nếu không thể độ được đại kiếp nạn, tất cả sẽ thành vô ích. Các ngươi để lại nhiều tài nguyên như vậy trên Tuyết Nguyên có tác dụng gì, cũng chỉ là chết chậm hơn người ở Ma Biên một chút mà thôi...
- Lúc đó ngay cả Thiên Nguyên cũng không còn tồn tại, các ngươi mưu quyền để làm gì?
Lời này nói trước mặt Nguyên Anh thật là sảng khoái.
Mà nghe hắn nói xong, trên mặt các vị Nguyên Anh đều hiện lên chút tức giận, thậm chí có chút xấu hổ. Một lão bà mặc kim bào bước lên phía trước, khẽ quát to:
- Tiểu nhi ngu ngốc, ngươi tu luyện được bao nhiêu mà dám chỉ điểm thiên hạ như vậy?
Phương Nguyên xoay người nhìn nàng, điềm tĩnh nói:
- Mặc dù tu vi của ta không cao, nhưng có thể biết thiên hạ hưng vong là do thất phu!
Thanh âm của hắn vô cùng phẫn nộ, truyền đi rất xa trong gió tuyết.
Sau đó hơi thở hắn có chút hỗn loạn, ánh mắt trầm thấp chờ mấy người này trả lời.
Nhưng đối phương rõ ràng không trả lời hắn, vẻ xấu hổ trên mặt càng lúc càng sâu, một lão giả lưng rùa phía nam đã có chút không còn kiên nhẫn, hung hăng vung quải trượng lên, cười lạnh nói:
- Cần gì nói nhảm với tiểu tử đọc sách ngu dốt này, trực tiếp giết chết!
Mấy vị Nguyên Anh ở đây đều có ý này, từng bước tiến về phía trước.
Phong tuyết ở đây nhanh chóng tăng lên, chậm rãi gào thét.
Nhưng vào lúc này một tiếng kiếm ngâm đột nhiên vang lên, réo rắt tới cực điểm, chính là một nữ tử cầm kiếm đứng ở phía bắc, là Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì, nàng thản nhiên nhìn Phương Nguyên nói:
- Ta thật sự không ngờ gan của tiểu nhi ngươi lại lớn như vậy, không cho ngươi vào Tuyết Nguyên, ngươi không nên tiến vào, khắp nơi cho người tìm ngươi, ngươi lại thay đổi diện mạo chạy vào trong địa cung...