Chương 1095: Không thể trốn thoát (2)
Nàng vừa nói vừa hạ thấp âm lượng, dường như đang lo lắng, một lúc sau mới ngẩng đầu nói:
- Lúc này chúng ta không có lý do tha cho ngươi, nhưng ta không muốn trực tiếp chém chết ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!
Những vị Nguyên Anh khác nghe xong đều có chút khó hiểu nhìn nàng.
Dường như không rõ, đã tới lúc này vì sao không trực tiếp chém xuống một kiếm, lại muốn mang hắn về?
Mà Phương Nguyên nghe xong những lời này lại đứng thẳng lưng đón phong tuyết.
Hắn nhìn chăm chú vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia, thấp giọng nói:
- Ngươi có thể hạ ta sao?
...
Những vị Nguyên Anh xung quanh nghe được lời ấy đều ngẩn ra, sau đó phá lên cười. Tiếng cười này không phải giả bộ, là thật sự cảm thấy vô cùng thú vị, giống như thấy một tiểu hài tư đang uy hiếp người lớn. Lão giả phía nam cười khanh khách vài tiếng, sau đó đánh giá Phương Nguyên, cười nhẹ nói:
- Tiểu nhi nhà ngươi được người ta gọi là người đứng đầu Lục đạo liền không biết tự lượng sức mình sao?
- Hiện giờ bốn người chúng ta ở trong này nhìn đều nhìn thấy ngươi, ngươi cảm thấy mình còn có thể thoát được sao?
Bọn họ đều cảm thấy giống như trò đùa, bất lực thở dài một tiếng, chuẩn bị ra tay bắt Phương Nguyên lại.
Nhưng vào lúc này Phương Nguyên lại có chút bình tĩnh, chỉ cúi đầu yên lặng tính toán, lúc sau hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ý cười nhìn Nguyên Anh tu sĩ nói:
- Hiện tại cũng đã tới lúc!
Vài vị Nguyên Anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn liền ngẩn người.
Nhưng vào lúc này đột nhiên nghe được tiếng rầm rầm liên tiếp truyền tới từ phía đông địa cung, ngay sau đó đột nhiên nhìn thấy phía địa cung có vô số hồng quang phóng lên không trung, sau đó hoá thành mưa quang phủ kín nửa bầu trời...
Vài vị Nguyên Anh nhất thời kinh hãi, cùng quát lên:
- Ngươi đã làm cái gì?
Phương Nguyên canh giữ ở trong trận, vẻ mặt không thay đổi nói:
- Nhiều ngày nay ta vẫn luôn ở trong địa cung, bị các ngươi an bài đi tu sửa đại trận, nhóm các ngươi đã biết ta là người đứng đầu Lục đạo, chắc chắn biết sở trưởng của ta là trận đạo, cộng thêm việc ta khổ công tu luyện, nếu có thể bày trận cũng có thể phá trận, lại âm thầm thay đổi một số chỗ quan trọng, có thể khiến đại trận của các ngươi bị hủy!
Mấy vị Nguyên Anh nghe thấy liền giận tím mặt, có người trực tiếp đánh ra một chưởng chụp xuống phía dưới.
Nhưng vào lúc này lão giả lưng rùa kia lại quát to:
- Đại trận địa cung quan trọng hơn, đó là mạch máu. Lục sư tỷ, Hổ chân nhân, hai người các ngươi nhanh chóng trở về xem xét địa cung, không thể để hắn phá hủy căn cơ đại trận, hai người chúng ta ở lại đây bắt hắn!
Nghe xong lời nói của hắn, lão bà áo vàng cùng nam tử như hổ bệnh chỉ do dự chốc lát liền lập tức xoay người bước đi.
Trong lòng họ cũng vô cùng lo lắng, thứ quan trọng nhất trong địa cung chính là Huyền Thiên Ngự Cung đại trận kia, đó là mạch máu của địa cung, hiện giờ nghe nói xảy ra vấn đề, lại thấy địa cung phóng ra tín hiệu khẩn cấp như vậy, sao có thể không lo?
Hơn nữa hiện giờ người đứng đầu Lục đạo kia tự vây mình trong trận, chỉ cần hai Nguyên Anh cũng đủ bắt hắn.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết những phiền toái trong Địa cung trước, tránh cho việc nó bị phá hủy thêm nữa.
- Mẫn trưởng lão, chúng ta không cần khách khí với hắn, trước tiên phải đập nát tiểu tử này thành từng mảnh...
Trong hai vị Nguyên Anh còn lại, vị lão giả lưng rùa kia cũng không khách khí nữa.
Hắn biết rõ đạo lý đêm dài lắm mộng, trực tiếp phi thân lên gõ thật mạnh xuống chỗ Phương Nguyên.
Nguyên Anh toàn lực xuất ra một kích, uy lực đáng sợ tới mức nào?
Một trượng đánh xuống khiến cuồng phong tàn sát bừa bãi trong hư không, linh quang mắt thường có thể thấy tràn ngập hơn nửa không trung, giống như ngọn núi lớn mạnh mẽ trấn áp xuống. Nếu so sánh với những hiện tượng biến hoá trên bầu trời do cây gậy này gây ra, pháp trận của Phương Nguyên quả thật vô cùng ảm đạm.
Vào lúc này Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão vẫn thờ ơ lạnh nhạt, dường như đang bảo vệ hư không phía nam.
Tuy rằng nàng nhìn ra được đại trận Phương Nguyên bày ra không phải tầm thường, nhưng cũng biết đại trận này không có tác dụng gì dưới một kích toàn lực của cao thủ Nguyên Anh. Lão giả lưng rùa cũng không đi phân tích đại trận của Phương Nguyên là gì, trận tuyến ở chỗ nào, trực tiếp đập mạnh xuống một gậy cũng đủ khiến toà tại trận này biến thành những mảnh nhỏ.
...
Đương nhiên Phương Nguyên cũng biết được điều này, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn lão giả lưng rùa kia gõ xuống một trượng như vậy.
Ngay lúc một trượng này gõ xuống đại trận, hắn thở dài một hơi.
Đột nhiên xoay người, đại trận nhanh chóng nghịch chuyển, tất cả sức mạnh đều kéo về phía trung tâm. Lão già lưng rùa gõ xuống một trượng kia vốn đã chuẩn bị việc trận quang đại trận chống cự lại, nhưng không ngờ đại trận này bỗng nhiên sinh ra một lực hấp dẫn mãnh liệt, ngược lại kéo quải trượng của hắn tới khiến đáy lòng hắn nhất thời kinh hãi.
Tâm thần thay đổi, vận chuyển thần lực hung hăng kéo quải trượng lại.
Mà tiếp theo, sau khi đại trận co rút tới cực điểm lại đột nhiên khuếch tán, lực kéo của lão giả quá nặng, nhất thời không thể thu, trực tiếp lui lại trong hư không, trước mắt xuất hiện một mảnh phong tuyết cuồn cuộn...
- Hử?
Dị biến bất thình lình xảy ra như vậy, ngay cả vị Mẫn trưởng lão ở giữa không trung cũng khẽ nhíu mày, tâm tư rối bời.