Chương 1096: Bát Hoang Bộ Pháp và Bế Thiên Môn (1)
Nàng vốn nghĩ Phương Nguyên đột nhiên bày ra đại trận là muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không ngờ hắn biết mình không thể ngăn cản được liền trực tiếp phá mở đại trận, suýt nữa khiến Nguyên Anh chịu thiệt, còn thuận tay làm loạn tình thế, phần quyết đoán và phản ứng này khiến nàng có chút xem trọng liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một thanh khí nhanh chóng đi ra từ trong mây khói cuồn cuộn, nhanh chóng chạy trốn về phía xa. Kiếm Thức của Mẫn trưởng lão này tìm tòi một lúc liền biết đó chính là thực thân của Phương Nguyên liền khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu…
- Thực lực chênh lệch tuyệt đối, làm những cái này có tác dụng gì chứ?
Thở dài một tiếng, đột nhiên rút ra Mộc kiếm bên hông, từ giữa không trung chém xuống một kiếm.
Chốc lát sau kiếm khí vượt qua đất trời trảm thẳng về phía sau Phương Nguyên!
Nguyên Anh Kiếm Tiên, uy lực của một kiếm này dữ dội thế nào?
Mẫn trưởng lão chỉ tiện tay vung kiếm, giữa thiên địa liền xuất hiện một tuyết tuyến tinh tế, thoạt nhìn giống như lúc này phong tuyết đầy trời đều đọng lại thành một bức tranh, sau đó bức tranh lại bị một kiếm của nàng cắt ra làm hai nửa.
Mà chỗ vết nứt chính là nơi Phương Nguyên vừa vội vàng bỏ chạy.
Thật khó để hình dung tốc độ đó, trong khoảnh khắc đã tới trước người Phương Nguyên.
Giữa Nguyên Anh và Kim Đan nhìn chỉ kém nhau một cấp, hơn nữa với tu vi của Phương Nguyên, kết Anh là chuyện tất nhiên. Trên trình độ nào đó, trong giới tu hành, địa vị của hắn, mức độ coi trọng của người khác thậm chí còn cao hơn Nguyên Anh, nhưng dù sao hắn cũng không phải Nguyên Anh, lĩnh ngộ thần thông và thiên địa cũng không tới mức cực hạn, đây chính là một khác biệt lớn nhất!
Cho dù Phương Nguyên được công nhận là người nổi bật nhất trong cảnh giới Kim Đan, Mẫn trưởng lão cũng không dùng toàn lực xuất ra một kiếm này, nhưng lúc kiếm chém ra nàng đã đoán Phương Nguyên không thể tránh né, trong lòng đã nghĩ hắn dù không chết cũng sẽ trọng thương…
Nhưng nàng không ngờ, mắt thấy kiếm này đã tới phía sau Phương Nguyên, thoạt nhìn hắn không phát hiện ra, đột nhiên lại bước ra từng bước, chỉ là bước đi này giống như địa vực cùng không gian quanh hắn đã thay đổi.
Mẫn trưởng lão xuất ra một kiếm kia vốn không sợ đối thủ né tránh.
Một là bởi vì một kiếm này quá nhanh, rất khó có người có thể phản ứng lại đúng lúc để né.
Hơn nữa, cho dù né tránh, nhưng kiếm ý tràn ngập khắp nơi, đối phương cũng không thể tránh.
Nhưng màn này xuất hiện khiến Mẫn trưởng lão, Phương Nguyên bước ra từng bước liền giống như bước vào một không gian khác, thân hình trực tiếp biến mất. Lần nữa xuất hiện ở nơi khác vô cùng huyền bí, tiếp tục trốn về phía trước.
Thân pháp của hắn quỷ dị và xảo diệu khó có thể hình dung, cố tình né tránh một kiếm này.
- Đây là bộ pháp gì?
Trong lòng Mẫn trưởng lão sinh ra chút nghi ngờ, ánh mắt vô cùng cổ quái.
- Là Long Du Thiên Hạ của Thái Hợp Môn Trung Châu?
- Phiếu Miểu Vân Thân của Mạc Bắc Thương Lan Sơn?
- Hay là... Bộ Bộ Thăng Tiên của Đông Hoàng Sơn.
…...
Kiến thức của Mẫn trưởng lão sâu rộng, cộng thêm việc tu luyện Kiếm tu, thân pháp kiếm đạo cũng không kém, bởi vậy cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy những thân pháp huyền diệu của các đại đạo thống trong thiên hạ, cũng đều sẽ nghe qua. Vào thời điểm này thấy bộ pháp của Phương Nguyên liền cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy bộ pháp này vô cùng huyền diệu, nhưng lại không giống với bất kỳ bộ pháp nào mình đã từng nghe qua.
Ầm ầm…
Lúc này Phương Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng Mẫn trưởng lão, sau khi tránh thoát đường kiếm nguy hiểm của Nguyên Anh Kiếm Tiên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, không chút do dự bước nhanh ra, vội vã trốn chạy về phía tây.
Lúc này lại càng có thể thấy thân pháp của hắn kỳ diệu thế nào.
Rõ ràng là một người, nhưng những nơi hắn đi qua dường như trong phạm vi trăm trượng đều có bóng dáng của hắn.
Mà hắn cũng khiến người ta có cảm giác hắn có thể tới bất cứ chỗ nào trong vòng một trăm trượng.
Mà đây cũng là bộ pháp Phương Nguyên ngộ ra từ trong trận pháp.
Trước khi hắn tiến vào Lang Gia Các, bộ pháp này đã có chút thành tựu, sau đó hắn tiến vào Lang Gia Các ba năm, ngoại trừ kiếm đạo, các loại tu vi cùng lĩnh ngộ khác đều rất bổ ích, bộ pháp này cũng như vậy. Phương Nguyên kết hợp lĩnh ngộ về trận đạo, lĩnh ngộ đối với các loại biến hoá trong Huyền Hoàng Nhất Mạch Bí Quyết, cùng những thứ hắn bồi dưỡng được từ bên trong khổ tu kiếm đạo lại với nhau, tạo nên một bộ pháp này.
Bởi vì bộ pháp này dùng trận pháp là chính, mà trận pháp lại được xưng là nghệ thuật của Bát Hoang, bởi vậy hắn gọi bộ pháp này là Bát Hoang Bộ Pháp.
Lúc này sau khi chạy trối chết tránh thoát một kiếm, Phương Nguyên liền kích phát bộ pháp tới cực hạn, giống như một làn khói nhẹ đi qua trong gió tuyết, như ẩn như hiện, nhanh như điện, trong chớp mắt đã trốn ra bên ngoài hơn mười dặm, giống như trực tiếp biến mất.
- Này này này…
Nhưng vào lúc này, lão giả lưng rùa liều lĩnh ra tay, suýt nữa bị Phương Nguyên dùng đại trận hãm hại cũng đã chạy tới, liếc nhìn bộ dạng trốn chạy của Phương Nguyên, trên mặt vô cùng tức giận, quát lớn:
- Chúng ta đường đường là hai Nguyên Anh, chẳng lẽ lại để tiểu nhi này chạy thoát. Mẫn trưởng lão, đuổi theo tiểu nhi này, lão phu sẽ không thủ hạ lưu tình nữa…