Chương 1105: Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm (2)
Mà Phương Nguyên bây giờ cố gắng chạy về phía trước.
Hắn vốn là sức cùng lực kiệt, nhưng mượn sự thần diệu của Bất Tử Liễu, lại miễn cưỡng làm cho bản thân ở thời khắc yếu ớt nhất sinh ra một cỗ sinh cơ dư thừa sau đó dựa vào một cỗ sinh cơ này cố hết sức chạy về phía trước, hắn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phía sau lưng, như mũi kiếm róc xương, biết một Nguyên Anh Kiếm Tiên bị bức ép liền sinh ra sát cơ lẫm liệt.
Nhưng dù như thế nào, hắn cũng phải sống sót!
Cho dù thực lực Nguyên Anh Kiếm Tiên mạnh đến đâu, cũng phải sống sót!
Trái tim ôm ý niệm này, trong đầu của hắn bắt đầu có vô số ý nghĩ lóe qua, khổ cực đọc sách ở Lang Gia Các hơn ba năm, kiến thức vô tạn, đều lật hết lên, tìm kiếm những cách có thể giúp hắn lúc này.
...
...
- Ngươi cảm giác mình có thể chạy thoát sao?
Gió tuyết mênh mông, Phương Nguyên có thể cảm giác được phía sau lưng truyền đến sát ý lạnh lẽo, biết Mẫn trưởng lão đuổi sát phía sau, dĩ nhiên ở ngoài ba trăm dặm mà nàng dốc toàn lực ngự kiếm, tốc độ của hắn căn bản không thể so sánh với nàng, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, tùy tiện tìm kiếm một mảnh tuyết cốc, sau đó bắt đầu đem hết những vật liệu đắt giá trên người hắn dùng bày trận .
- Bạch!
Thân hình Mẫn trưởng lão lúc ẩn lúc hiện, xuất hiện ở bên ngoài gió tuyết mấy chục dặm thì đại trận của Phương Nguyên sắp thành hình, nhưng một đạo kiếm thức của Mẫn trưởng lão quét tới, đương nhiên đoán được ý nghĩ của hắn, nàng cười lạnh “Chỉ là một Kim Đan, lại vẫn dùng lại kế cũ, bố trí một tòa đại trận để mai phục ta, chỉ tiếc ta không phải tứ gia của Viên gia, ta chính là Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì!”
Ở ngoài mấy chục dặm, nàng liền trực tiếp chém ra một kiếm!
Sau đó liền thấy được một luồng ánh kiếm tách ra bên trong đất trời gió tuyết, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên.
Ầm!
Cả toà đại trận đều bị chém đến xiểng liểng, kiếm quang vô tận tràn ngập, dư uy còn lại vẫn trực tiếp cuốn về phía Phương Nguyên, cuối cùng trong lúc nguy cấp, Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp triệu hoán Cóc Lôi Linh, nuốt hắn vào trong, tuy nhiên ánh kiếm kia đến quá nhanh, dư uy của nó vẫn có một đạo quét trên đùi của hắn, lập tức chém ra một vết thương, lộ xương khớp.
- Ngươi còn có thể trốn sao?
Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì nhận ra được Phương Nguyên bị thương, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, điều khiển kiếm quang liền vọt tới.
Phương Nguyên không dám khinh thường, sau khi tránh thoát một kiếm này lập tức từ bên trong Cóc Lôi Linh nhảy ra ngoài, xoay người lại ôm cóc vào trong lòng, tiếp đến lại vội vã gọi ra Chu Tước Lôi Linh, nhanh chóng bước lên, vội vã phi trong gió tuyết vô biên.
Chân của hắn đã bị thương, tốc độ bị ảnh hưởng lớn, thậm chí bởi vì một kiếm này của Nguyên Anh Kiếm Tiên, làm cho trên đùi hắn bị thương tới xương, hiện tại Bất Tử Liễu không thể trở lại bình thường, tốc độ Chu Tước Lôi Linh trong thời gian ngắn rất khá, nhưng triển khai trong thời gian dài, đối với pháp lực của hắn tiêu hao rất nghiêm trọng, cho nên thoát thân bằng cách này cũng không phải là kế lâu dài, nhưng hắn không còn cách nào.
- Phần phật…
Sau lưng ở bên ngoài hơn trăm dặm, Mẫn trưởng lão từ xa chạy tới, tay áo huy động mãnh liệt không ngừng kéo ngắn khoảng cách.
Hiển nhiên trong thời gian uống cạn chén trà, nàng có thể đuổi kịp hắn, Phương Nguyên cắn chặt răng, gẩng đầu nhìn về giữa không trung.
Bầu trời Tuyết Nguyên vẫn luôn u ám ngột ngạt, lúc nào cũng có mây đen ngưng tụ.
Mà trên mây đen, cương phong vô biên, tung hoành thiên địa, đủ để xé nát cả thế gian, cho nên trên Tuyết Nguyên, rất ít người sẽ phi hành trốn vào trời cao, bất kể là tu sĩ, hay pháp chu, đều sẽ chọn giữa không trung, hoặc ép sát mặt đất mà đi, nhưng đến lúc này, Phương Nguyên lại không có lựa chọn khác, hắn âm thầm cắn răng, trực tiếp vọt về phía mây đen.
- Muốn chết!
Mẫn trưởng lão từ xa chạy tới, chỉ nhìn thấy một tia điện quang xông thẳng lên cửu tiêu, sắc mặt khẽ biến.
Cương phong trên mây đen quá mức mãnh liệt, đối với Tu hành giả mà nói không khác gì cối xay thịt, một Nguyên Anh Kiếm Tiên như nàng, thân thể mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn lấy thân thể trực tiếp chịu đựng cương phong cấp độ kia tẩy lễ, mà tiểu nhi cảnh giới Kim Đan lại tiến vào trong đó, chỉ còn một con đường chết, trong lòng nàng kinh ngạc vô cùng, cho rằng Phương Nguyên muốn tự mình kết thúc.
Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên, lại nhìn thấy Phương Nguyên khi vọt vào trong cương phong lại dùng lại kế cũ, dùng con cóc xấu xa nuốt hắn vào trong, sau đó nhảy ngay trên lưng Chu Tước Lôi Linh, vọt vào trong cương phong.
Cũng không biết là trùng hợp hay hắn cố ý lựa chọn, đạo cương phong kia lại là cương phong ôn hòa nhất trong cửu thiên hỗn loạn, nên không trực tiếp xé nát hắn cùng con cóc kia, mà giống như sóng lớn hồng triều, trực tiếp cuốn lấy vọt thẳng về phía đông, tốc độ của cương phong nhanh chóng biết bao, trong nháy mắt đã mang hắn đi xa mấy trăm dặm.
- Lại còn có quái pháp như thế này.
Mẫn trưởng lão căm hận nói nhỏ, liền ngự kiếm quang chạy về phía trước:
- Ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!
Ầm ầm ầm!
Trên chín tầng trời, cương phong hỗn loạn, gào thét tàn phá bừa bãi.
Trong cương phong gào thét tàn phá bừa bãi, có thể nhìn thấy một con cóc lăn lộn trên sóng, có khi lộ ra cái bụng, có khi lại xoay chuyển một vòng.