Chương 1107: Thực sự quá khách khí (2)
Ở nơi đó, quả nhiên có một cây dị bảo, bên cạnh nó có Tuyết Thú khủng bố bảo vệ, Phương Nguyên dựa vào tập tính của Tuyết Thú, thành công tránh thoát khỏi sự nghi ngờ của nó, sau đó hướng sự địch ý của nó về phía Nguyên Anh Kiếm Tiên, thừa dịp Tuyết Thú điên cuồng công kích Nguyên Anh Kiếm Tiên,
Nhưng còn chưa chạy được bao xa, kiếm ý sau lưng bức người, Nguyên Anh Kiếm Tiên đã chém giết Tuyết Thú, lần thứ hai đuổi theo.
Dù cho là một con sinh tồn ở đạo tuyết tuyến thứ bảy, có thể lực Nguyên Anh Bán Thần thú, cũng chỉ cầm chân nàng trong thời gian mấy hơi thở.
...
...
Cảm nhận được uy nghiêm đáng sợ sau lưng, Phương Nguyên liền chui vào một bãi đá tuyết phong.
Trong lúc phi độn, hắn điên cuồng đánh về phía xung quanh đỉnh núi, khiến một mảnh núi lở đất nứt, tuyết rơi mù mịt.
Tuyết bay cao vô tận, làm cho xung quanh nổi lên một mảnh sương mù dày đặc, che kín bầu trời, nhưng sau đó Nguyên Anh Kiếm Tiên chạy tới, vừa vung kiếm lên, khiến cuồng phong cuồn cuộn, tuyết khí vô biên rơi xuống, mọi thứ sụp đổ, xuyên thủng đỉnh núi phía trước, với lời thề không đạt được mục đích quyết chí không ngừng, vội vã chạy về phía Phương Nguyên.
...
...
Phương Nguyên trốn vào trong một mảnh Phong cốc, ném một viên độc đan vào bên trong, làm cho cuồng phong trong cốc đều hóa thành gió độc, tiêu hóa đá sắt, nhưng sau đó Nguyên Anh Kiếm Tiên chạy tới, kiếm ý hộ thể, xuyên qua hồ tuyết, không bị ảnh hưởng gì cả, chút góc áo cũng không loạn.
...
...
Phương Nguyên đã tuyệt vọng, lao từ trái qua phải, hoảng không biết chọn đường nào.
Hắn giống như người bị lạc phương hướng, chỉ đảo quanh, thoát được phút nào hay phút đó, có thể cuối cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên sẽ phát hiện, Phương Nguyên trong lúc hỗn loạn, lấy bản mệnh tinh huyết của hắn vẽ ra bùa hộ mệnh cực lớn, dẫn động thiên tượng. Trên chín tầng trời, một đạo Băng Hàn Khí uy nghiêm đáng sợ từ trên trời hạ xuống, đúng lúc rơi vào giữa phù triện của nàng.
Nhưng là vào lúc này, kiếm ý nàng trùng thiên, gắng gượng chống đỡ uy thiên địa.
Sức mạnh một tấm bùa chú, khiến khóe miệng nàng chảy máu, bước chân cũng có chút lảo đảo.
Nhưng nàng vẫn cố gắng đuổi theo Phương Nguyên.
...
...
Phương Nguyên dùng qua nhiều chiêu, sử dụng tối đa sở học nhưng vẫn không thoát khỏi được sự truy sát của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên này, trước sau, hắn đã chạy khá lâu, bố trí không biết bao nhiêu trận pháp, cấm chế, phù văn, cạm bẫy, nhưng cuối cùng cũng chỉ khiến vị Nguyên Anh Kiếm Tiên chịu chút vết thương nhẹ, sau đó từng bước từng bước chạy phía sau hắn.
Lúc này, Phương Nguyên như đèn cạn dầu, chân của hắn bị thương, Chu Tước Lôi Linh cũng bị Mẫn trưởng lão một kiếm chém nát, hắn không thể chạy nhanh.
Phương Nguyên cắn chặt răng, từng bước từng bước đi về phía trước.
- Quả nhiên ngươi biết không ít thứ.
Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì ở phía sau hắn, chưa tới trăm trượng.
Lúc này, thân hình nàng trôi nổi giữa không trung, một tay cầm kiếm, tóc đẹp xõa ra, áo bào cũng hơi có chút loạn, sắc mặt tái nhợt cho thấy nàng cũng bị tổn thương, nhưng nồng nặc hơn là sát ý và phẫn nộ trong mắt nàng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, uy nghiêm đáng sợ lên tiếng:
- Dọc theo con đường này, ngươi dùng trận pháp, phù pháp, xúc động Tuyết Thú, mượn cương phong, bố trí cạm bẫy, che giấu khí tức ẩn thân, mượn bảo độn hình...Đến tột cùng ngươi còn hiểu được bao nhiêu ám chiêu tạp học nữa đây?
Phương Nguyên cắn chặt răng, chỉ chạy về phía trước, không trả lời.
Vẻ mặt Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì kiêu ngạo, lạnh lùng nói:
- Hữu dụng không?
Nói xong lời này, trên người nàng kiếm khí lạnh lẽo, mang theo chút ngạo nghễ.
- Ta chính là trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì, mặc cho ngươi có muôn vàn thần thông, tất cả độc kế, ta chỉ dùng một kiếm phá...
Ầm ầm!
Dứt tiếng lúc, một kiếm nàng chém ra.
Một kiếm này chém thẳng đến sau lưng Phương Nguyên, hắn vội vàng muốn tránh, thế nhưng đang bị thương nặng, hắn làm sao tránh được, trực tiếp bị một kiếm này chém bay ngã ra ngoài, dựa cả vào Cóc Lôi Linh trong ngực đỡ phần lớn kiếm khí này, nếu không Mẫn trưởng lão chỉ tiện tay vung ra một kiếm, có thể dễ dàng chia cơ thể hắn thành hai phần, dù sao, chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.
Nhưng Phương Nguyên cắn răng, lần thứ hai vươn mình nhảy lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Tuy nhiên, lần này hắn chỉ chạy được vài bước, liền ngừng lại.
Không phải hắn không muốn chạy trốn, mà hắn đã chạy trốn tới biên giới một sườn núi tuyết.
Đến lúc này, hắn đã không còn đủ pháp lực từ sườn núi tuyết, ngự không bỏ chạy.
Nhìn dáng dấp hắn đứng bất động, Mẫn trưởng lão cười lạnh hỏi:
- Sao ngươi không trốn?
Phương Nguyên nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn nàng.
- Ngươi tiếp tục trốn…
Khuôn mặt Mẫn trưởng lão vô cùng phẫn nộ, kiếm khí trong lòng bàn tay càng để lâu càng dày đặc, mang theo sát ý, hận ý mạnh mẽ.
- Nếu ngươi có bản lãnh chạy trốn ra khỏi Tuyết Nguyên, với mưu mô xảo quyệt không gì không biết của ngươi, vì sao chạy trốn lâu như vậy, chỉ mới chạy trốn tới đạo tuyết tuyến thứ sáu, dựa vào bản lĩnh thông thiên của ngươi, chẳng lẽ ngay cả đường rời đi khỏi Tuyết Nguyên cũng quên hay sao?
Lúc này Phương Nguyên quay người lại, thở hổn hển, lạnh lùng nhìn nàng.
Nhìn hắn như cung đã hết đà, nhưng vẫn không muốn chịu thua, trái tim Mẫn trưởng lão hận ý phun trào.
Nàng chậm rãi nắm chặt kiếm trong tay, lạnh nhạt nói:
- Thì ra ngươi muốn chết trên Tuyết Nguyên...
- Ta đã không cần thiết phải chạy trốn.