Chương 1108: Ám Độ Trần Thương (1)
Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên Phương Nguyên lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng cũng mang theo một cỗ ý lạnh.
Khuôn mặt Mẫn trưởng lão lóe qua một nụ cười gằn, vừa muốn lên tiếng, đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt thay đổi, phi thân lùi về sau.
Sau một khắc, chỗ vừa rồi nàng đứng, bỗng nhiên có nhiều đạo tuyết ngân.
Đó là dùng kiếm chém ra.
Mặt Mẫn trưởng lão lộ ra mấy phần ngưng trọng, nàng đã nhận ra người sử dụng kiếm này là ai.
Cùng lúc đó, trước sau nàng, bốn phương tám hướng, đều xuất hiện bóng người mang theo kiếm khí quỷ dị, mỗi một bóng người, thực lực rất mạnh mẽ, khí cơ quỷ dị, mang theo một cỗ tà ý khó tả, bao vây nàng bên trong.
Mà từ sườn núi sau lưng Phương Nguyên, lại chậm rãi đi lên một nam tử mặc tuyết bào, hắn thoạt nhìn nho nhã nhưng cũng ẩn chứa một khí thế khiến người ta bất an, hắn đi tới trước người Phương Nguyên, nhẹ cười một cái, nói:
- Phương Nguyên tiểu hữu, bản tọa ở Lục Tuyệt Cung đợi ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, quan trọng là còn dẫn theo một món lễ lớn như thế.
Hắn không ngừng đánh giá Mẫn trưởng lão một chút, như đang quan sát con mồi, thấp giọng cười nói:
- Thực sự quá khách khí!
- Tà kiếm tu...
Mẫn trưởng lão nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, lại cảm nhận được từng đạo khí tức âm trầm xung quanh, sắc mặt biến đổi.
Một đường truy đuổi đến đây, Phương Nguyên trốn thẳng về phía tây mà không phải phía nam bên ngoài tuyết tuyến, ở mức độ nào đó làm cho nàng yên tâm không ít, còn tưởng rằng Phương Nguyên hoảng sợ không biết đường ra, hoặc không biết trốn đi đâu, chỉ tùy ý mà chạy theo một phương hướng nào đó, không nghĩ rằng, hắn lại cố ý trốn đến nơi này để dẫn dụ nàng đến.
Nàng thân là trưởng lão Tẩy Kiếm Trì, sao không biết vùng đất phía tây, gần đạo tuyết tuyến thứ sáu thứ bảy, từ trước đến giờ có không ít Tà kiếm tu qua lại?
Theo Tẩy Kiếm Trì suy đoán, nơi này vốn có thể tồn tại điểm dừng chân của Tà kiếm tu, chỉ không biết điểm dừng chân nơi này đến tột cùng có tồn tại hay không, vị trí cụ thể chỗ nào, bởi vậy bọn họ không có cách nào trực tiếp diệt trừ được.
Hiện tại nàng có chút không hiểu, Tẩy Kiếm Trì cũng không biết điểm dừng chân của Tà tu, làm sao Phương Nguyên lại biết?
Trái tim nhất thời đập loạn, một cỗ hơi lạnh từ đáy lòng bay vọt lên.
Hít một hơi khí lạnh thật sâu, trong nội tâm Mẫn trưởng lão cảm nhận được một loại áp lực, cảm giác nguy hiểm khó có thể hình dung.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì vừa thấy Tà kiếm tu, không nói hai lời trực tiếp trảm, Tà kiếm tu phát hiện đệ tử Tẩy Kiếm Trì lạc đàn, cũng xem như con mồi, không thể chờ đợi chém giết bọn họ, đánh thần lột hồn.
Huống chi, nàng còn là một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì tu luyện ra Kiếm Tâm?
Kiếm Tâm của nàng, đối với bọn hắn mà nói, là một loại mê hoặc không cách nào chống cự.
- Quả nhiên ngươi đã đọa lạc, dám trong bóng tối cấu kết cùng Tà kiếm tu hại ta?
Bỗng nhiên Mẫn trưởng lão nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng quát mắng, trong giọng nói phẫn hận vô cùng.
Phương Nguyên lại không trả lời, chỉ im lặng không lên tiếng lấy một hạt đan dược nuốt vào.
Sự chỉ trích của Mẫn trưởng lão, hắn không hề có ý trả lời.
Việc đã đến nước này, trả lời cũng không có ý nghĩa gì.
Từ khi bị Mẫn trưởng lão đuổi tận giết tuyệt, hắn đã biết, bản thân không thể trốn về phía ngoài Tuyết Nguyên, bởi vì cho dù có thế nào hắn cũng không thể thoát khỏi, huống chi hắn trốn ra ngoài Tuyết Nguyên, nàng cũng có thể dễ dàng truyền âm, người ở phòng tuyến biên giới Tuyết Nguyên chặn đường hắn, nói như vậy, cho dù hắn có thể nhiều thoát được nhất thời, cũng sớm muộn bị mất mạng dưới kiếm nàng.
Vì thế hắn liền trốn hướng về phía tây Tuyết Nguyên, hướng Lục Tuyệt Cung.
Lúc trước những Tà kiếm tu vì lôi kéo hắn, đem Thừa Thiên bí pháp của Lục Tuyệt Cung nói cho hắn, cũng hẹn gặp lại ở chỗ này, khi đó Phương Nguyên biết, Lục Tuyệt Cung không phải là tổng bộ cũng là một chỗ cứ điểm.
Hơn nữa, Phương Nguyên cảm thấy, nếu Tà kiếm tu sĩ dám quang minh chính đại mời hắn tới nơi này, không lo lắng hắn dẫn theo người của Tẩy Kiếm Trì đến đây, vậy đã nói rõ bọn họ tin tưởng trên Tuyết Nguyên chắc chắn ứng đối được tất cả biến hóa đột phát.
Đã như vậy, đương nhiên hắn muốn đi qua.
Về phần Mẫn trưởng lão chỉ trích, những phiền phức sau đó trái lại đều không còn quan trọng.
- Ha ha, bản tọa tu kiếm đạo ba trăm năm, đoạt vô số kiếm linh nhưng tốt đẹp nhất, cũng chỉ có ba vị áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì mà thôi, thật không nghĩ tới, ngày hôm nay lại gặp may mắn như vậy, có thể nhìn thấy một Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì.
Nam tử tuyết bào bên cạnh Phương Nguyên, cười nói không giấu được vẻ vui thích.
Lúc này, hắn đánh giá Mẫn trưởng lão từ trên xuống dưới, một thân nho nhã cũng khó có thể che giấu ánh mắt tham lam ẩn sâu của hắn, thủ hạ hắn âm thầm truyền tin cho hắn, biết từ xa có đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới, mà còn là một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên đi tới lãnh địa của hắn, hắn cười đến thích thú.
Trong tiếng cười, hắn làm một vài cử chỉ.
Một đám Tà kiếm tu sĩ xung quanh, thực lực nhỏ yếu, chầm chậm lùi về sau, mà người thực lực mạnh mẽ đang chậm rãi tiến lên vây kín, mơ hồ tạo ra ba vòng vây, tầng tầng lớp lớp bao vây Mẫn trưởng lão ở giữa, nóng lòng muốn thử một chút.
- Bọn yêu ma các ngươi, kẻ nào dám khinh miệt ta?