Chương 1109: Ám Độ Trần Thương (2)
Mẫn trưởng lão cố gắng kìm chế tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Sau khi trầm mặc một lát, trong lúc nàng giao thủ, trầm giọng quát khẽ, điên cuồng nâng kiếm ý, khiến gió tuyết xung quanh cuốn lên một tầng, một đám Tà tu thì vội vã vận chuyển pháp lực chống đỡ, nhưng lúc bọn họ cho rằng Mẫn trưởng lão muốn vận chuyển kiếm ý mạnh nhất liều mạng, lại chợt thấy Mẫn trưởng lão theo kiếm, bay vụt qua, một kiếm phá không mà đi!
- Ha ha, vào Lục Tuyệt Cung của ta, còn muốn trốn?
Nam tử áo bào trắng nho nhã bên người Phương Nguyên cười nhẹ, phất phất tay:
- Tứ đại trưởng lão!
- Vèo vèo vèo vèo
Gió tuyết xung quanh, trong nháy mắt liền có bốn bóng người vụt lên từ mặt đất, ở bên cạnh họ, cũng đều hiện lên mấy bóng màu đen, có người bên cạnh hội tụ bảy, tám cái, cũng có mười mấy cái, hoặc là năm, sáu cái, bóng kia vô cùng quái lạ, trên người đều mang theo kiếm khí khó có thể hình dung, giống hệt ba Tà kiếm tu sĩ mà Phương Nguyên từng gặp ở Lang Gia Các, hẳn là đồng môn.
Mà trong phút chốc những cái bóng này hiện lên, trên người bốn vị Tà kiếm tu sĩ đều đồng thời tuôn ra một loại kiếm ý khủng bố, vọt tới chỗ Mẫn trưởng lão phóng thích ra kiếm ý, trong nháy mắt vọt tới trước người, kiếm như du long, cuốn lấy nàng.
Mẫn trưởng lão bán mạng chạy trốn, vừa ra đã bị bức ép trở về.
Thời khắc này, lòng nàng sinh ra nổi tuyệt vọng, phẫn nộ hét lớn, kiếm khí tung hoành, giận dữ chém về phía bốn vị trưởng lão.
Nhưng dù nàng có là Nguyên Anh Kiếm Tiên của Tẩy Kiếm Trì, thực lực khủng bố, bốn vị này trưởng lão này cũng có tu vi Nguyên Anh, kiếm đạo quỷ dị khó tả, nếu một đối một tranh tài, những người này không hẳn là đối thủ của nàng, nhưng bây giờ bốn người cùng nhau liên thủ, quá trình Mẫn trưởng lão truy đuổi Phương Nguyên lại bị chút thương tổn, tiêu hao sức lực rất lớn, ảnh hưởng đến thực lực của nàng, bây giờ đương nhiên càng khó chiếm được thế thượng phong hơn.
Nhìn thấy màn này, nam tử áo trắng bên người Phương Nguyên, ý cười càng nồng đậm, vẻ mặt mọi thứ như nằm trong lòng bàn tay.
Hắn không nhịn được cảm khái quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói:
- Nhìn Phương tiểu hữu bị thương không nhẹ, vào trong cung nghỉ ngơi, không nên bị kiếm ý của mụ điên này lan đến gần, chờ khi bản tọa thu thập nàng xong, vào trong cung nói chuyện với ngươi.
Nghe lời hắn nói, mấy vị Tà Kiếm tu sĩ tiến lên đón, đưa tay ra dấu xin mời Phương Nguyên.
Một người trong đó, chính là người Phương Nguyên gặp qua ở đạo tuyết tuyến thứ ba, cũng chính là người cho Phương Nguyên bí pháp Thừa Thiên Kiếm Đạo và một cái bạch cốt đàn, mời Phương Nguyên đến Lục Tuyệt Cung đến một chuyến, nếu không có hắn, chắc Phương Nguyên cũng sẽ không biết nơi này ẩn giấu Lục Tuyệt Cung, nam tử trung niên mặc áo bào trắng, có lẽ bên trong Tà Kiếm tu, có địa vị không thấp.
Trầm mặc một lúc, Phương Nguyên không lên tiếng trả lời, chỉ gật gật đầu.
Mấy vị Tà kiếm tu sĩ bên cạnh đi trước dẫn đường, đi xuống vách núi, huy động pháp lực, đón lấy Phương Nguyên, lúc này mới có thể nhìn thấy, Lục Tuyệt Cung, ở phía dưới vách núi tuyết, có một tòa đại trận che lấp, ở bên ngoài rất khó thấy rõ, nghĩ những người này nhận ra được khí tức Nguyên Anh Kiếm Tiên tiếp cận, nên mới xuất cung tìm hiểu, đúng lúc Mẫn trưởng lão đến.
Những người này dẫn Phương Nguyên vào trong một toà đại điện, sau đó liền có một thị nữ yêu mị đi tới, trên tay cầm một cái khay, bên trong đặt một vài bình thuốc màu đen, chắc là đan dược chữa thương các loại.
Vị Tà kiếm tu dẫn đầu cười nói:
- Phương Nguyên đạo hữu, chúng ta chờ ngươi mấy ngày, còn tưởng ngươi sẽ không tới, đang lo lắng không biết có bị thiếu chủ trách phạt hay không, không nghĩ tới ngươi lại đến, lại còn dẫn theo một Nguyên Anh Kiếm Tiên đến Lục Tuyệt Cung, ha ha, đại lễ này thật không thể tưởng tượng được, không hổ là người đứng đầu Lục đạo, quyết đoán, thủ đoạn, đều cao cấp nhất.
Vừa cười thoải mái lại không nhịn được lắc đầu, nói:
- Tuy nhiên, Phương đạo hữu muốn dâng công đầu của mình sao? Kỳ thực cũng không cần khách sáo như vậy, lúc trước Khuất mỗ đem Thừa Thiên bí pháp và chỗ của Lục Tuyệt Cung nói cho ngươi, chính là tin tưởng ngươi, hơn nữa thiếu chủ vừa nghe nói ngươi muốn tới, cũng tự mình tọa trấn Lục Tuyệt Cung chờ ngươi, điều này cho thấy người rất tín nhiệm ngươi!
Phương Nguyên không hề trả lời hắn, cũng không tiếp nhận đan dược thị thiếp đưa tới, hắn chỉ lấy mấy viên đan dược của mình uống vào, sau đó không để ý đến người khác, chậm rãi vận công để hòa tan, hành động này khiến tên Tà tu họ Khuất có chút lúng túng.
- Ha ha, chắc Phương đạo hữu bị thương không nhẹ, ở đây chữa thương, nghỉ một lúc thiếu chủ thì sẽ đến nói chuyện với ngươi.
Tà kiếm họ Khuất đè ép bất mãn trong lòng xuống, không hỏi thêm nữa, chắp tay cáo từ.
Nhưng cũng không hề rời đi, chỉ đứng ở ngoài điện canh gác, hẳn có phòng bị với Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên đối với tất cả những thứ này, đều hoàn toàn không để ý tới, chỉ lẳng lặng vận công chữa thương.
Trên vách núi tuyết nơi xa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ầm vang dội.
Ngồi xếp bằng bên trong tòa đại điện, thậm chí có thể cảm giác được một chút chấn động.
Nghĩ đến vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì còn đang đấu kiếm pháp cùng tứ đại hộ pháp, chưa phân thắng bại, tu vi cảnh giới cỡ bọn họ, quả thật kinh thiên động địa.