Chương 1110: Vô Sinh Kiếm Trủng xuất thế (1)
Nếu Lục Tuyệt Cung xây dưới vách núi tuyết, không có đại trận phòng ngự, nói không chừng sẽ bị kiếm ý lan đến. Nếu như trước đây, đại chiến cỡ này, Phương Nguyên sẽ đi xem, nhưng bây giờ, hắn không còn tâm tư.
Thậm chí hắn rất khó hình dung tâm tình của bản thân vào một khắc này.
Đan dược vào bụng, chậm rãi tan ra, từng dòng nước ấm lan tràn toàn thân, làm cho Phương Nguyên khôi phục chút sinh khí.
Trong quá trình hắn chữa thương, không biết qua bao lâu, rung động kia mới ngừng lại.
Bỗng nhiên Phương Nguyên mở lớn hai mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Qua một lát sau, ngoài điện vang lên trận cười sang sảng, sau đó nhìn thấy cửa đại điện bị đẩy ra, nam tử trung niên áo bào trắng nhanh chân đi vào, trong tay nâng một bạch cốt đàn tinh xảo, dáng dấp vô cùng đắc ý.
Nhìn thấy Phương Nguyên, lại cười to một trận, đưa bạch cốt đàn cho thị nữ bên người, chắp tay về phía Phương Nguyên nói:
- Quả nhiên không hổ là Nguyên Anh Kiếm Tiên, ta phải mất khá nhiều công sức mới có thể thu phục được nàng, Ngô trưởng lão còn vì thế mà trúng một kiếm, ta cũng bị nàng phá huỷ hai đạo Kiếm linh, nhưng có thu hoạch này cũng đáng, Phương tiểu hữu, bản tọa quả thật không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào mới phải.
- Cách cách!
Bình thuốc trong tay Phương Nguyên bỗng nhiên lăn xuống đất, đan dược bên trong tung ra.
Hắn há miệng, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Theo đạo lý, vị Mẫn trưởng lão Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn Tẩy Kiếm Trì này, một đường truy sát Phương Nguyên mấy vạn dặm, hết lần này tới lần khác suýt nữa đưa hắn vào chỗ chết, có thể nói là thâm cừu đại hận, nếu Phương Nguyên có đủ thực lực, dù như thế nào cũng sẽ đánh chết nàng, nhưng hiện tại tu vi không đủ, chém không được nàng, tương lai tu thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng nhất định phải bắt nàng tế kiếm, nhưng không biết làm sao, bây giờ nghe nói nàng đã chết trong tay của Tà tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, Phương Nguyên không cách nào vui vẻ được.
Trong lòng không thoải mái, có vẻ hơi nặng nề.
Trước mắt đều hiện ra ánh mắt Mẫn trưởng lão nhìn hắn, tâm thần có chút không yên.
...
...
- Phương Nguyên tiểu hữu, làm thế nào đến Lục Tuyệt Cung, nhìn ngươi bị thương khắp người thế này, chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì phát hiện ngươi muốn tới gặp chúng ta nên phái Nguyên Anh Kiếm Tiên đến truy sát ngươi?
Vị nam tử áo bào trắng, hoặc nói thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng không nghi ngờ hắn, trong lòng rất vui sướng, nhìn Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở đối diện, cười nói:
- Hai tháng trước, Tẩy Kiếm Trì ở đạo tuyết tuyến thứ ba ngăn cản ngươi, kết quả bị ngươi đưa tới Tuyết Châu, chúng tu phá tan phòng tuyến, chúng ta đã nghe nói!
- Vào lúc đó, chúng ta liền biết ngươi nhất định sẽ đến, chỉ đến trễ hơn chúng ta tưởng tượng một chút, trước đây chúng ta đã từng phái người ra tiếp ứng ngươi, nhưng cũng chỉ nghe nói chuyện Tẩy Kiếm Trì đuổi giết ngươi, nhưng không thể tìm tới ngươi!
Nghe được mấy câu nói của hắn, Phương Nguyên mạnh mẽ ngăn chặn tâm thần, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Mẫn trưởng lão chết đi Phương Nguyên không thể thay đổi, hắn cũng không rảnh ngẫm nghĩ, bây giờ không dễ dàng thoát kiếp nạn, trước tiên nên giải quyết chuyện quan trọng mới đúng.
Lúc này nghe vị thiếu chủ Thừa Thiên Kiếm Đạo nói, hắn nhanh chóng phân tích thế cục hôm nay, dựa theo những gì người này nói, bọn họ chắc cũng không biết chuyện tồn tại một tòa cung điện dưới lòng đất kia. Trước đây Tẩy Kiếm Trì phái người truy sát hắn, kỳ thực là vì giết hắn diệt khẩu, nhưng dưới cái nhìn của bọn họ, lại tưởng Tẩy Kiếm Trì ngăn cản hắn gia nhập tà kiếm.
Tuy nhiên ngẫm lại khí thế Thừa Thiên Kiếm Đạo vốn không bằng Tẩy Kiếm Trì.
Nơi có đệ tử Tẩy Kiếm Trì qua lại, tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo luôn nhượng bộ lui binh, tuyệt không dám chính diện chống lại Tẩy Kiếm Trì, thậm chí có thật nhiều đệ tử Thừa Thiên Kiếm Đạo, vì nguyên nhân này mới ẩn giấu trong môn phái, kỳ thật Thừa Thiên Kiếm Đạo không phải là Tiên môn gì, nó giống liên minh hơn, gặp chuyện thì tụ lại, không có chuyện gì liền giải tán, ẩn giấu cực sâu.
Đương nhiên, bọn họ lẩn trốn Tẩy Kiếm Trì, nhưng nếu tình cờ gặp được đệ tử Tẩy Kiếm Trì, cũng sẽ lạnh lùng hạ sát thủ, giống như rắn độc ấn núp kín kẽ, chọn cơ hội ra một đòn trí mạng, khiến Tẩy Kiếm Trì phải đau đầu.
Mà cung điện dưới lòng đất lại có không ít đệ tử Tẩy Kiếm Trì qua lại, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm đi qua thăm dò.
- Nói dài dòng...
Phương Nguyên khàn giọng lên tiếng, sau một hồi trầm mặc mới nói:
- Ta một đường đến đây đều bị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì truy sát, chạy hơn vạn dặm, trải qua nguy hiểm sống còn, bây giờ thương thế còn rất nặng, nếu các hạ không để ý, kính xin cho ta một chút thời gian chữa thương, đợi đến khi thương thế ta khỏi hẳn, ta sẽ đến bái kiến, nói về khoảng thời gian vừa rồi, được chứ?
Nam tử áo bào trắng hơi ngẩn người ra, đánh giá Phương Nguyên một chút.
Có thể nhìn ra được thương thế trên người Phương Nguyên không phải giả, nhanh chóng cười nói :
- Là bản tọa nóng ruột, thương thế trên người Phương tiểu hữu không thể trì hoãn, ngươi cứ ở đây an tâm dưỡng thương, ta đi dặn dò người chuẩn bị tiệt tẩy trần cho ngươi.
Dứt lời, nhanh chóng cho người mang đan dược tốt đến..
Đợi đến khi bọn họ đều đã rời đi, Phương Nguyên một mình ngồi trong đại điện, mạnh mẽ đè xuống tâm tư của chính mình, chậm rãi suy nghĩ.