Chương 1113: Bảy phần thật, ba phần giả (2)
- Nhưng trang cuối tấm bản đồ lại khiến ta hứng thú, vì thế ta mới chạy tới Tuyết Nguyên, nhưng vì muốn thoát khỏi sự vây đuổi của Tẩy Kiếm Trì, bất đắc dĩ ta mới tung bản đồ ra, để chúng tu giúp ta đi vào, nhưng ta cũng không phải người ngu, làm sao có thể đem bản đồ giao cho người khác?
Nói đến chỗ này hắn thì hơi dừng lại một chút, nói tiếp:
- Tất cả bản đồ phóng ra đều bảy phần thật, ba phần giả, có thể để chúng tu làm việc cho ta, đạt được mục đích, nhưng sẽ không để người khác chân chính tìm ra Vô Sinh Kiếm Trủng, bản đồ thật sự chỉ ở trong lòng ta, nhưng đáng tiếc ta cũng không biết làm sao Tẩy Kiếm Trì tới trước tìm được tòa cung điện kia, Vô Sinh Kiếm Trủng và dị bảo bên trong truyền thừa ta vốn sẽ không có dự định chia sẽ cho bất cứ ai, dù người đó là Thừa Thiên Kiếm Đạo các ngươi.
Hắn ngừng lại một chút, mới nói:
- Lúc đầu ta tiếp xúc cùng các ngươi, chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Nghe hắn nói lời này, cả tòa đại điện lập tức yên tĩnh lại.
Là thật sao?
Đây chính là người có danh tiếng rất tốt, tiền đồ vô lượng, người đứng đầu Lục đạo sao? Hắn không phải là người đạo mạo, lễ nghĩa nhân đức sao?
Rất nhiều người Thừa Thiên Kiếm Đạo mới vừa nhập đạo, miệng luôn nói lời hoa mỹ, sao người này không chút khách khí, nói ra tất cả ý nghĩ đen tối của mình, thậm chí ngay cả chuyện muốn lợi dụng Thừa Thiên Kiếm Đạo đều thừa nhận?
Tuy nhiên, sau khi cảm thán cũng có không ít người âm thầm gật đầu.
Trong chúng tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, nội tâm của mỗi người đều là bóng tối.
Như vậy, Phương Nguyên nói nội tâm đen tối của bản thân, nhìn lại càng chân thực hơn.
Ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng trầm mặc, nhìn Phương Nguyên một chút, ánh mắt có chút phức tạp, trên mặt mang theo vẻ cười như có như không.
Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc những lời Phương Nguyên nói qua, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
- Tẩy Kiếm Trì phát hiện Vô Sinh Kiếm Trủng bao lâu rồi?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Không biết!
Thừa Thiên thiếu chủ nhíu nhíu mày, hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu người, đóng giữ ở nơi nào?
Phương Nguyên lần thứ hai lắc đầu.
- Cũng không biết!
Chúng Tà kiếm tu xung quanh, mày nhíu càng chặt hơn.
Mà Thừa Thiên thiếu chủ lai cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Nói thật, ta trải qua không biết bao nhiêu khổ sở mới đến đươc tòa cung điện dưới lòng đất kia, nhưng vừa đuổi tới nơi liền phát hiện có rất nhiều người vận chuyển vật tư ra ngoài, trong lòng hụt hẫng, ở bên cạnh dòm ngó vài lần, liền bị mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì phát hiện, trong đó có một người gọi là Tiêu Cầm, là áo bào trắng ta đã từng thấy qua, hai bên va chạm, ta giết nàng, nhưng động tĩnh này, cũng đã kinh động đến cao thủ trong cung điện dưới lòng đất, Nguyên Anh Kiếm Tiên một đường truy giết tới!
- Áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì?
Một trưởng lão bên cạnh nghe nói, trong lòng kích động, ân cần hỏi:
- Thần hồn của nàng đâu?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn:
- Vào lúc đó, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện này sao?
Vị trưởng lão kia xấu hổ cúi đầu.
Mấy trưởng lão bên cạnh đều lườm hắn một cái, sau đó trao đổi ánh mắt lẫn nhau, không khó phát hiện ánh mắt bọn họ, tràn đầy ý vừa mừng vừa lo, mừng là có tin tức chính xác về Vô Sinh Kiếm Trủng, lo lắng vì không ngờ Tẩy Kiếm Trì lại nhanh chân đến trước, đương nhiên, bọn họ cũng là hạng người gian trá xảo quyệt, trong bóng tối giao lưu một phen, liền tiếp tục đặt câu hỏi.
- Bản đồ chân chính như thế nào?
- Làm sao ngươi chạy trốn được sự truy sát của Nguyên Anh Kiếm Tiên?
- Ngươi ở Lang Gia Các làm thế nào tìm thấy cuốn kiếm kinh kia?
- ...
- ...
Lời nói dối kín đáo, hỏi nhiều chi tiết nhỏ, cũng luôn có lúc bại lộ, nói vậy trong lòng bọn họ ôm ý niệm này. Tuy nhiên, khi trong lòng Phương Nguyên định ra kế hoạch kia cũng đã cân nhắc đến mọi phương diện, nhiều chỗ đều thông thuận, những người này cũng không thể phát hiện kẽ hở, mà càng hỏi, càng cảm thấy lời nói Phương Nguyên là đúng.
Dù sao, thoạt nhìn dáng dấp nho nhã của Phương Nguyên, cũng không giống sẽ tùy tiện nói dối.
Đương nhiên, những người này không biết là người đọc sách càng nhiều, nhìn qua bọn họ không giống như nói dối, chỉ vì bọn họ xem thường nói dối, nếu như bọn họ thật sự quyết định muốn nói dối, thì lời nói dối sẽ giống như thật.
- Nếu đúng như vậy, không có gì lạ khi khoảng thời gian này đệ tử Kiếm Trì xuất hiện càng ngày trên Tuyết Nguyên.
- Đúng vậy, ở bên ngoài nói là phong sơn, bên trong là ẩn giấu kho tàng.
Có người nghi hoặc:
- Bọn họ đã tìm vị trí Vô Sinh Kiếm Trủng trước mặt tất cả mọi người?
Nhưng rất nhanh liền có người cười lạnh nói:
- Ha ha, năm đó chúng ta nghe nói Vô Sinh Kiếm Trủng bị người ta phát hiện, giết tiến vào Tuyết Châu Ngự Kiếm Tông tìm kiếm manh mối, khi đó không phải còn có đệ tử Tẩy Kiếm Trì đến quản chuyện không đâu sao? Nói cái gì mà gặp chuyện bất bình, trên thực tế, ta thấy bọn họ tới cũng có mục đích, cuối cùng Ngự Kiếm Tông cũng bị tiêu diệt, chúng ta lấy được tất cả điển tịch của bọn họ, tìm kiếm manh mối, kết quả thu hoạch không nhiều, nói không chừng, trước lúc chúng ta đến, cũng đã bị Tẩy Kiếm Trì hoàn toàn lấy được.
Ngươi một lời, ta một lời, nói càng ngày càng lớn.
Bên trong lời nói của Phương Nguyên, một số điểm không nghĩ tới hắn cũng giải thích luôn.