Chương 1123: Phong hàn tuyết lãnh, nhất ý cô hành (2)
Lúc thấy được đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lẫn trong những người kia, lập tức không khỏi dâng lên sát ý vô tận:
-Uổng cho các ngươi cũng là đệ tử Tẩy Kiếm Trì, không ngờ lại làm ra chuyện hèn hạ thế này, các ngươi có xứng đáng với thanh kiếm trong tay không?
Xoạt!
Nói đến đây, hắn đưa tay vung lên, một đạo kiếm cương gào thét, quét qua những thanh kiếm đang cắm trước mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, từng thanh kiếm theo đó dồn dập vỡ vụn, nghiêm giọng quát to:
Nếu không phải mèo trắng mang thư bỏ trên bàn kiếm thủ, chúng ta còn không biết các ngươi giấu diếm Kiếm Trì, làm ra chuyện ác thế này, càng không biết các ngươi rốt cục sẽ làm chuyện này tới trình độ nào!
Nguyên một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì sắc mặt xám trắng, ánh mắt tuyệt vọng.
Bọn hắn không biết mèo trắng mang thư là cái quỷ gì, nhưng lại biết lần này phiền phức to rồi.
Thấy Nguyên Anh Kiếm Tiên tức giận như thế, bọn hắn liền ý thức được, trừng phạt chờ đợi bọn hắn có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả vào Kiếm Ngục!
Dù sao chuyện này cũng là bọn hắn giấu diếm kiếm thủ làm ra, nếu đã bị tiên môn biết được, bằng với đại thế đã mất, chuyện tới nước này, cũng không dám chắc rốt cục có phải do tên lục đạo kiếm thủ kia một tay an bài hay không? Bọn hắn chỉ mơ hồ, nếu thật là do lục đạo khôi thủ kia làm, vậy hắn làm thế là có mục đích gì? Ngươi hại thảm chúng ta, sau này sợ rằng không còn cơ hội lật người, nhưng còn ngươi thì sao?
Ngươi làm ra chuyện như thế, Thừa Thiên Kiếm Đạo còn có thể dung được ngươi?
Vì sao rõ ràng là chuyện nước sông không phạm nước giếng, lại nhất định phải có kết cục thảm đạm thế này?
...
...
Trước đó chúng tu từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, dẫn lên một mảnh đại loạn.
Bây giờ chúng tu đều trốn, lại cũng dẫn lên một mảnh đại loạn!
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới khu vực địa cung liền như xông vào tổ ong, dọa chạy vô số ong vò vẽ, cả đàn kinh hoàng thất thố chạy ra khắp bốn phương tám hướng, tiến vào trong gió tuyết mênh mông, tựa như khi trước lúc tới đây.
Mà trong loạn tượng đó, Phương Nguyên cũng rình cơ trốn ra ngoài, bay vút tới nơi sâu nhất trong tuyết nguyên.
Lúc này thương thế hắn đã cực nặng, trước đây tuy mượn một thân kiếm ý, cùng với vô số ngọc giản sớm được luyện sẵn, miễn cưỡng đón đỡ một kiếm đáng sợ không gì sánh được kia, song vẫn khiến cho trọng thương phát tác, hiện tại đã cực suy yếu, giờ lại tiến vào trong tuyết nguyên mênh mông, bốn phía đều là hàn ý lạnh lẽo, tựa hồ mỗi tia đều thấm vào tận sâu trong cốt tủy.
Chỉ mới lướt đi được hơn trăm dặm, hắn đã ngừng lại, thật sự là điều khiển vân khí hết nổi.
Lúc rơi xuống đất, một trận gió rét thổi tới, hắn suýt nữa đứng không vững, tí thì ngã sấp xuống, gió tuyết xung quanh như cát, từ bốn phương tám hướng ùn ùn gào thét mà đến, đánh lên người, sắc mặt Phương Nguyên càng lúc càng trắng bệch, vội nuốt vào mấy viên bảo đan, chỉ là hiện giờ gió hàn tuyết lạnh, cương phong gào thét, không có thời gian hay nơi nghỉ chân để luyện hóa tử tế, tác dụng của mấy viên bảo đan này chắc cũng sẽ không lớn.
Miễn cưỡng đi vài bước đường, hắn lại nôn ra một búng máu tươi.
Hết cách, hắn đành phải tạm thời tìm một nơi thung lũng tuyết, lẳng lặng đợi nửa ngày.
Chung quanh là gió tuyết cuồn cuộn vô biên, mặt đất một mảnh trắng mênh mông, thân hình hắn nhìn càng có vẻ mỏi mệt, cũng có chút cô tịch.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó, hắn quay đầu nhìn về hướng địa cung.
- Lý Bạch Hồ lấy bản mạng Kiếm Đạo bảo đảm với ta, khiến ta nguyện ý lần nữa tin tưởng Tẩy Kiếm Trì vẫn là có giới hạn...
Nhìn kiếm quang tựa hồ như ẩn như hiện trong gió tuyết, hắn từ từ đứng dậy, đi tiến vào sâu trong tuyết nguyên, lúc này tâm thần hắn đều đã rất mệt, không muốn nghĩ chuyện gì nữa cả, trong lòng chỉ không ngừng thán nói:
... Chuyện này ta làm đến trình độ như thế cũng là đã tận lực, phần còn lại đã không phải ta có thể khống chế, hy vọng kết quả xử lý sau cùng của các ngươi không khiến ta thất vọng...
Phương Nguyên sư huynh...
Công tử, sao bị thương nặng thế này?
Ở một tòa tuyết cốc sau đạo tuyết tuyến thứ bảy chừng một ngàn hai trăm dặm, Phương Nguyên cuối cùng thấy được chiếc pháp chu (thuyền) đã dừng ở đây từ rất lâu, cũng thấy được người trên pháp chu vội vã chạy xuống đỡ lấy hắn, lúc này tâm thần một mực căng cứng rốt cục mới được nới lỏng.
Hắn đã hành tẩu trong gió tuyết suốt ba ngày.
Sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ bảy, hoàn cảnh xung quanh càng thêm phần rét lạnh, dù là tu sĩ Kim Đan cao giai cũng cần lượng lớn các vật chống lạnh như noãn ngọc và Hỏa Đan mới có thể chống chịu được, nhưng tài nguyên trên người hắn thì gần như đều đã tiêu hao sạch, lại bị trọng thương, chỉ có thể gượng gánh mà đi, trên đường không biết đã bao lần thiếu chút gục ngã, chẳng qua cũng may, rốt cục đã đi đến điểm cuối.
May hơn nữa là đám người Kim Hàn Tuyết quả nhiên vẫn đợi hắn ở chỗ này.
Hai tháng trước, Phương Nguyên từng hẹn ước với Kim Hàn Tuyết, nếu trong vòng một tháng bọn hắn vẫn không nhận được tin tức từ mình, liền đưa một phong thư hắn viết sẵn từ trước cho kiếm thủ Tẩy Kiếm Trì, sau đó tới tòa tuyết cốc phía sau đạo tuyết tuyến thứ bảy chờ đợi. Một là đợi mình đi qua, hai là được đến tin tức về cái chết của mình mới hẵng rời đi, xem ra, Kim Hàn Tuyết vẫn khá là đáng tin cậy.
Thẳng đến khi leo lên pháp chu, Phương Nguyên mới thở phào một hơi, lấy ra đan dược chữa thương.