Chương 1122: Phong hàn tuyết lãnh, nhất ý cô hành (1)
Đến sau, hắn mượn lực Thừa Thiên Kiếm Đạo, lại dùng Vô Sinh kiếm trủng làm mồi nhử, kích động tham niệm của chúng tu trên tuyết nguyên, xông phá đại trận địa cung, điên cuồng cướp đoạt vật tư. Chấp nhất và điên cuồng như thế, quả thực là đã triệt để điên rồi. Vì hủy đi địa cung, hắn không tiếc chắp tay đưa tặng nhiều tài nguyên như vậy cho Thừa Thiên Kiếm Đạo, trợ lực cho tà kiếm, tựa hồ dù phải khiến đạo tiêu ma trường, chọc cho tuyết nguyên không được một ngày yên tĩnh, cũng nhất định phải đánh nát tâm huyết của người trong địa cung, phơi bày bọn hắn trước mắt người thiên hạ...
Nhưng sau cùng, sự xuất hiện của đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiến rất nhiều người bất chợt hiểu ra.
Thì ra tâm tư hắn không chỉ đơn giản như vậy...
Hắn không phải thật sự tặng cho Thừa Thiên Kiếm Đạo một phần đại lễ, mà chỉ mượn tay Thừa Thiên Kiếm Đạo giảo loạn bố cục trong địa cung, đồng thời kéo chậm tốc độ xóa sạch dấu vết của bọn hắn, nhờ đó phơi bày sự tồn tại của địa cung ra khắp thiên hạ, bảo đảm Tiên Minh sẽ nhận được tin tức...
- Đứa nhãi này, sao tâm địa lại ác độc như vậy?
Dù còn một vài điểm chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng Thừa Thiên Kiếm Đạo và đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, cao thủ địa cung đều hận chết Phương Nguyên.
Đứng ở góc độ bọn hắn, phe nào cũng đều ý thức được Phương Nguyên đang đối địch với mình.
Đối với đệ tử Tẩy Kiếm Trì và cao thủ địa cung mà nói, địa cung này đã giấu không nổi nữa, đại thế đều mất, hậu quả khó lường, tự nhiên hận kẻ đầu têu phơi bày chuyện này đến tận xương cốt. Thế là một bên hét lớn, một bên cuồng bạo ra tay, chỉ muốn chém đầu Phương Nguyên.
- Làm như thế, với ngươi lại có ích lợi gì?
Trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng phẫn hận không thôi, từ trong bóng tối bất thần đâm kiếm tới.
Sát na này, khó mà hình dung kiếm quang đâm tới Phương Nguyên đáng sợ cỡ nào, ba tên Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, một vị trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo, chỉ vẻn vẹn bốn kiếm, lại đã cường hoành đến mức không ngôn từ nào tả xiết, huống hồ chung quanh còn có rất nhiều người?
Cứ thế trùng trùng như thủy triều cuốn hướng Phương Nguyên.
Oanh...
Thời khắc này, dù Phương Nguyên đã dùng hết toàn bộ khí lực, đề thăng kiếm ý đến cực hạn, thậm chí sớm có chuẩn bị, tế ra gần như tất cả ngọc giản cấm trận trên thân, bảo hộ quanh mình, nhưng vẫn bị cỗ hung triều kia đánh bay, từng đạo ngọc giản dồn dập nứt vụn như pháo hoa, khói lửa tung tóe, tràn ngập ra giữa không trung.
Phốc...
Hắn phun ra một búng máu tươi, sau lưng xuất hiện Bất Tử Liễu, cố gắng duy trì chút sinh cơ còn sót lại không nhiều.
Đồng thời hắn cũng nương theo lực lượng cường hoành của đối phương, mượn khói lửa chung quanh che lấp, thân hình cấp tốc độn đi, vọt vào trong đám đông.
Lúc này chung quanh địa cung sớm đã hoàn toàn đại loạn, dòng người như thác, bảo quang như mưa, lại thêm vị trí đang đứng hiện tại chính là do Phương Nguyên cố ý lựa chọn, bởi vậy khi hắn vừa tiến vào, lập tức liền được đám đông hỗn loạn chìm ngập, khí tức cũng được Huyền Hoàng diệu pháp che giấu, tựa như cá nhảy vào trong biển, chớp mắt liền tan biến không thấy tăm hơi, chỉ có mỗi gợn sóng nhàn nhạt.
- Tặc tử này...
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì cấp tốc chạy tới, lại bị người chung quanh kéo lại.
Lúc này, chỉ thấy phiến đệ tử Tẩy Kiếm Trì phía nam đã chạy tới gần địa cung, người còn chưa đến nơi, từ xa xa đã có vô số kiếm quang bay tới, phần phật bày bố ra một mảnh kiếm trận trong hư không địa cung, phong tỏa hết mọi ngóc ngách bốn phía, sau đó chúng kiếm tu hội tụ, rồi chia ra mấy phương vị xung quanh, hình thành nên Thiên Kiếm đại trận.
Một vài người trong đó ngay từ xa xa đã quét mắt nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt lạnh lùng hét:
Bỏ kiếm xuống!
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì này tuyệt vọng, buông tay cắm trường kiếm xuống đất.
- Còn định đào tẩu?
Riêng vị trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo đang trong cơn tức giận thì vẫn không cam tâm, chính định đuổi theo, lại nghe được bên cạnh vang lên tiếng truyền âm:
Trên người thằng nhãi kia còn có địa đồ chân chính của Vô Sinh kiếm trủng, chẳng lẽ ngươi thật muốn giết hắn? Đi mau!
Được lời này nhắc nhở, hắn vội quét mắt nhìn bốn phía, thấy vô số đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy đến, trong lòng lập tức khiếp đảm, lúc này càng không dám dừng lại, cũng vội gấp gáp che giấu khí cơ, cùng các tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo khác lặng không tiếng thở lẻn vào trong đám đông hỗn loạn chung quanh, nương theo dòng người vội vàng bỏ chạy ra ngoài khu vực địa cung.
Đối với tu sĩ Tẩy Kiếm Trì vừa tới mà nói, tuy thấy được tu sĩ tuyết nguyên trong địa cung đang liều mạng tháo chạy, cũng biết bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều cướp đi một ít tài nguyên, thậm chí đoán được trong đó khả năng có cả tà tu Thừa Thiên Kiếm Đạo, chỉ là dù bọn hắn tới đây tận mấy trăm người, song không thể thật giết sạch tất cả mọi người tại hiện trường được. Hơn nữa lấy nhân số bọn họ thì cũng không cách nào ngay lập tức hoàn toàn phong tỏa địa cung. Bởi vậy đành phải mặc theo đại thế, nhíu mày nhìn đám người kia tán đi.
Bất luận thế nào, những người này chỉ mang đi được một phần nhỏ, đại bộ phận vật tư trong địa cung đã được bảo vệ kịp thời!
- Các ngươi, rốt cục đã làm gì cái gì...
Giữa không trung, chư đệ tử lao đến các vị trí then chốt, phong tỏa bốn phía địa cung.
Trong đám người lại đi ra một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên áo lam, hắn đạp lên gió tuyết giữa trời, kiếm thức khẽ động, quét nhìn trên dưới địa cung một lượt, mắt thấy vô số vật tư tán loạn, đồng thời chứng kiến vô số người tử thương trong đại loạn vừa rồi, sắc mặt càng thêm phần khó coi, cuối cùng, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn đám tu sĩ Trung Châu tọa trấn địa cung, mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo.