Chương 1121: Ba trăm áo trắng tiến vào tuyết nguyên (cánh đồng tuyết) (2)
Phụ cận địa cung, loạn tượng càng lúc càng tăng, càng lúc càng nhiều tu sĩ được đến tin tức chạy tới, dồn dập xông vào địa cung, giảo loạn hết thảy, vô luận là linh tinh, dị bảo, thần dược hay đạo quyển, tất cả đều bị chúng nhân cướp sạch, có người liều mạng nhét đồ cướp được vào Túi Càn Khôn, có người dùng Động Thiên Chỉ Hoàn, có người cầm ra pháp bảo, thậm chí có người ôm đầy cả hai tay...
Điên cuồng!
Chung quanh địa cung toàn là một mảnh điên cuồng.
Có người cuồng tiếu, có người kêu khóc, có người tuyệt vọng tìm người liều mạng, có người kích động tìm người đánh nhau!
Từ trên cao nhìn xuống, như thấy được vô số kiến hôi đang điên cuồng bay múa!
Chẳng qua ngay khi loạn tượng đạt đến đỉnh điểm, thì chợt từ phía mặt nam xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm âm!
Tiếng kiếm âm réo rắt, trong loạn tượng đều nghe được rõ ràng!
...
...
-Đó là cái gì?
Có người cảnh giác dị thường, vội quay đầu nhìn về phía nam!
Cũng có người căn bản không hề để ý, tiếp tục lao tới cướp giật tài nguyên.
Nhưng mà, sau khi tiếng kiếm âm kia vang lên, lại tiếp tục có một tiếng kiếm âm khác truyền đến.
Lần này, kiếm âm rõ ràng đã cách càng gần, mọi người cũng nghe được càng rõ ràng!
Tiếp sau, liền một chuỗi kiếm âm như là thuỷ triều cuồn cuộn kéo tới.
-Không hay!
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ đột nhiên đại biến, thấp giọng hét lớn.
-Xảy ra chuyện gì?
Chúng tu tại trường cũng kịp có phản ứng, ngơ ngác nhìn về phía nam.
Riêng Phương Nguyên chính đang khổ sở chống đỡ dưới sự vây công của chúng tu thì lại khẽ cười nhẹ.
"Vèo vèo vèo!"
Kiếm âm tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới, một ít tu sĩ tu vị cao thâm đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đằng sau gió tuyết phía nam đang có một mảnh kiếm quang chói mắt lao vút mà tới, trong mảnh kiếm quang đó, rõ ràng thấy được mấy trăm kiếm tu áo đen, mặt trước đám kiếm tu áo đen còn có gần trăm kiếm tu áo trắng, ngoài ra phía trước kiếm tu áo trắng còn có thể cảm nhận được ba đạo kiếm ý mạnh mẽ.
-Là đệ tử Tẩy Kiếm Trì...
Có lão quái đột nhiên sợ hãi kêu to:
-Sao bọn họ lại tới?
-Đệ tử Tẩy Kiếm Trì...
Không chỉ mỗi hắn kinh ngạc, đám cao thủ còn lại trong địa cung cũng mê mang nói:
-Sao bọn họ lại tới?
...
...
Ào ào ào...
Địa cung vốn đã một mảnh đại loạn, nay lại càng thêm rối loạn.
Không biết bao nhiêu người cảm nhận được kiếm quang sâm nghiêm kia, trong lòng không khỏi hoảng hốt, sống lưng lạnh toát, tiếc nuối nhìn tài nguyên như núi trước mặt, không biết là nên trốn hay nên xông vào cướp tiếp, tuy bọn họ đều cho rằng Vô Sinh kiếm trủng này là của chung, người người đều có phần, nhưng nhìn thấy cao thủ Tẩy Kiếm Trì toàn lực mà tới, nỗi hoảng sợ trong lòng có xua cũng không đi, khiến bọn họ không cách nào tự tin cho được.
Kiếm Thủ nghe lệnh, phong cấm địa cung, không ai được tự tiện cướp đoạt...
Mảnh kiếm quang kia như mây đen rợp trời, trút nghiêng mà tới.
Lúc này, trong địa cung bất kể là chính là tà, ai nấy đều đã kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
-Xong rồi, lẽ nào chuyện kiếm tức Mẫn trưởng lão có biến đã kinh động Kiếm Thủ, chạy tới điều tra?
Cao thủ tọa trấn trong địa cung đồng loạt biến sắc, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
-Không đúng, dù chuyện Mẫn trưởng lão đã kinh động mặt trên, nhưng bọn họ cũng không tới được nhanh như vậy, từ Tuyết Châu tới đây, nhanh nhất cũng phải vài ngày, sao lại...
Nhất thời tâm lý lạnh như băng, cũng không hơi đâu để ý tới vây công Phương Nguyên nữa.
Mà Phương Nguyên liền nhân cơ hội này hít sâu một hơi, vội lướt nhanh ra sau.
Cùng lúc, trên mặt hắn chớp qua một tia khoái ý.
-Là ngươi dẫn người Tẩy Kiếm Trì tới?
Có người để ý đến nét cười trên mặt hắn, lập tức ý thức được điều gì, trầm giọng hét lớn.
-Phương Nguyên...
Trong hỗn loạn, Thừa Thiên thiếu chủ cũng ý thức được điểm này, ánh mắt vội vã quét hướng Phương Nguyên.
Lúc hắn luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão, vốn đã nắm giữ được không ít bí mật, giờ nhìn thấy cảnh ba trăm Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì tiến vào tuyết nguyên, trong lòng đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện, nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Thì ra, mục đích thực sự của tên lục đạo khôi thủ này là ở đây...
-Xong rồi, chuyện chúng ta làm bị đám Kiếm Thủ biết được, tất phải bị nhốt vào Kiếm Ngục...
Đám Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì vây công Phương Nguyên vừa giận vừa sợ, lạnh lùng hét lớn, kiếm quang cấp tốc triển khai tấn công về phía Phương Nguyên.
-Thằng nhãi, bỡn cợt chúng ta, ngươi phải chết...
Cùng lúc, trong hư không cũng có một đạo kiếm có khủng bố lao thẳng tới Phương Nguyên.
Ra tay chính là trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi Phương Nguyên, tránh cho hắn thật bị đệ tử Tẩy Kiếm trì vây giết. Trước đây nhiệm vụ chủ yếu của hắn là bảo vệ Phương Nguyên, nhưng giờ ý thức được bị lừa, chỉ hận không thể lập tức giết hắn!
Có thể nói từ trước tới nay đây là lần đầu tiên có người bị Thừa Thiên kiếm đạo và Tẩy Kiếm Trì đồng thời muốn chém giết.
Kiếm khí cường hoành vô biên, như là sóng triều cuốn thẳng tới trước mặt Phương Nguyên, tựa hồ phải muốn xé hắn thành mảnh vụn.
-Kết quả này mới là điều ta muốn...
Phương Nguyên vốn thương thế chưa lành, lại lập tức phải gánh chịu áp lực lớn như vậy, quả thực hung hiểm trước nay chưa từng có, nhưng chứng kiến thần tình hận đến nghiến răng nghiến lợi của hai nhóm người kia, trong lòng Phương Nguyên không khỏi có chút thống khoái, thấp giọng rống to, giơ kiếm lên chắn ngang trước người.
Trước khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia chạy đến, không ai từng nghĩ tới tâm tư trong đầu Phương Nguyên...
Tên lục đạo khôi thủ này tựa hồ chỉ vì phát giác địa cung tồn tại, liền cam tâm mạo hiểm, lẻn vào địa cung điều tra, lại vì truyền tin tức này ra ngoài mà không tiếc bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát vạn dặm, hành vi từ đầu chí cuối hệt như một kẻ lỗ mãng.