Chương 1120: Ba trăm áo trắng tiến vào tuyết nguyên (cánh đồng tuyết) (1)
Biết được những người này làm ra chuyện phụ bạc thiên hạ ở sâu trong tuyết nguyên, nếu không đi thăm dò rõ ràng, trong lòng Phương Nguyên khó an.
Nhưng nếu phơi bày hành vi của bọn họ ra khắp thiên hạ, như thế bằng với liên thủ cùng Thừa Thiên kiếm đạo. Vì hủy đi địa cung liền không tiếc chắp tay đưa tặng nhiều vật tư như vậy, sau cùng làm lớn mạnh cho tà kiếm, đấy chẳng lẽ là điều mình muốn?
Vấn đề thứ nhất, chúng tu hiểu cho Phương Nguyên, song vẫn sẽ mắng hắn quản việc không đâu, cổ hủ đáng ghét!
Vấn đề thứ hai, chúng tu cũng miễn cưỡng có thể nghĩ thông, nhưng vẫn hận Phương Nguyên ra tay ác độc, hành động không chừa đường lui!
Vấn đề thứ ba, bọn họ lại thực sự không hiểu...
...
...
Hiện tại bọn họ đuổi giết Phương Nguyên cũng là như thế, nếu là trước đây, bị Phương Nguyên bóc trần chuyện địa cung, bọn họ nhiều nhiều ít ít còn sẽ hổ thẹn trong lòng, nhưng giờ lại tuyệt nhiên không được. Ở trong mắt bọn họ, vì hủy diệt địa cung, Phương Nguyên không tiếc cùng một giuộc với tu sĩ tà kiếm, hành vi như thế so với mình lại càng thêm đáng ghét. Theo cách hiểu của bọn họ mà nói, dù cho lấy được một ít tài nguyên, dựng lên địa cung trên tuyết nguyên, vậy cũng chỉ là lưu lại một mạch hương hỏa cho chính đạo, mà Phương Nguyên lại đã làm những gì?
Thế khác gì là chân chính nhập ma đâu!
-Nếu nói chúng ta là tội nhân, như vậy ngươi chính là yêu nhân!
Trong cơn phẫn nộ, chư vị Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, cao thủ các đại đạo thống không khỏi càng thêm căm giận ra tay với Phương Nguyên.
Đến lúc này, Phương Nguyên không nghi ngờ đang phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng!
Lúc trước hắn bị hai đại cao thủ Nguyên Anh đuổi giết, chạy trốn hơn vạn dặm, khi trốn tới Lục Tuyệt cung thì đã là nỏ mạnh hết đà, thương thế rất nặng, đến giá vân đều làm không được, sau đó nghỉ ngơi trong Lục Tuyệt cung chưa đủ hai ngày, thương thế còn chưa khỏi hẳn, liền lại bị Lục Tuyệt cung cố ý bố trí cho hắn suất lĩnh chúng tu đi tới địa cung, vốn đang có thương, giờ lại đấu pháp với người, thương thế lập tức nặng thêm...
Chứng kiến bộ dạng Phương Nguyên khổ sở chống đỡ trong vòng vây của chúng tu, không ít tu sĩ tà kiếm âm thầm theo dõi, lại đều không có ý ra tay, mà chỉ cuốn lấy mấy vị đại tu Nguyên Anh, không để bọn họ trực tiếp tiến lại lấy đi mạng nhỏ của Phương Nguyên!
-Thiếu chủ, trong đầu thằng nhóc này có địa đồ...
Ngay cả một ít trưởng lão bồi ở bên người Thừa Thiên thiếu chủ đều nhìn không được, mở miệng khuyên nhủ nói:
-Chúng ta có cần ra tay giúp hắn một chút không, đỡ phải nhất thời không tập trung, thật bị cao thủ trong địa cung đánh chết, như vậy chẳng phải càng phiền phức?
Thừa Thiên thiếu chủ cười cười, nhìn tài nguyên trong địa cung từ từ bị người đoạt đi, tựa như dị bảo trong thiên hạ đang chủ động chạy vào trong túi mình vậy, rất là hài lòng. Ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi lại liếc nhìn Phương Nguyên một cái, trên mặt chớp qua ý cười lạnh lùng, nói:
-Yên tâm đi, Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát hắn cả vạn dặm đều không giết được, có thể thấy bản lĩnh giữ mạng của người này không nhỏ, giờ dù có bị thương, thì cũng không phải đám Kiếm Sư áo trắng cỏn con này có thể dễ dàng chém giết, chúng ta chỉ cần đứng ngoài nhìn trò vui là được rồi...
Nét mặt trưởng lão bên cạnh lộ vẻ khó xử:
-Nhưng nếu chúng ta không cứu hắn...
-Không phải không cứu, mà là chưa đến lúc...
Thừa Thiên thiếu chủ cười một tiếng, thán nói:
-Tay lục đạo khôi thủ này không hổ là tiên miêu từng được Tiên Minh tuyển trúng, kiêu ngạo vô cùng. Đường tu hành bị đứt, lại đắc tội Tẩy Kiếm Trì, cùng đường hết lối mới trốn đến chỗ chúng ta, lại vẫn không chịu nói thật, ngạo khí khiến người chán ghét kia vẫn một mực ở đó. Ngay như ta nhìn vào cũng yêu thích không nổi, người như vậy, vào Thừa Thiên kiếm đạo ta tự nhiên là hữu dụng, nhưng nếu không mài giũa gõ đánh hắn một phen, hắn há có thể cam tâm nghe ta sai khiến?
Mấy người bên cạnh nghe xong, liền cũng không tiện nói gì thêm.
Trong lòng Thừa Thiên thiếu chủ đã có chủ ý, bọn hắn có nói gì cũng vô dụng.
...
...
-Ha ha, Phương Nguyên, ngươi tự cam đoạ lạc, nương nhờ tà kiếm tu, nhưng ngươi xem bọn hắn có che chở ngươi không?
Lúc này, đám Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì càng chiến càng mãnh, từng đạo kiếm quang đan xen ngang dọc, như một tấm lưới lớn không ngừng chụp về phía Phương Nguyên, ngay cả gió tuyết giữa trời đều bị tấm lưới này cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, Phương Nguyên gần như đã không còn sức đánh trả, toàn dựa vào Bát Hoang Bộ Pháp du tẩu trong hư không mới miễn cưỡng tránh khỏi kết cục bị xoắn nát, song cũng đã rất là chật vật.
-Ngươi lập được công lớn cho Yêu Ma, nhưng có thấy bọn hắn tới cứu ngươi?
Cao thủ các đại đạo thống cũng đang không ngừng chạy tới từ các hướng, gấp gáp hét lớn ra tay với Phương Nguyên.
Từng phiến từng phiến người xông vào địa cung, hủy đi tâm huyết của bọn hắn trong thoáng chốc, thực sự khiến bọn hắn lòng đau như cắt, khăng khăng đối phương tới quá nhiều người, đâu đâu cũng đại loạn, bọn hắn đã không biết nên phòng thủ từ đâu, thế là dứt khoát chạy đến truy sát Phương Nguyên...
Chỉ có giết Phương Nguyên, bọn họ mới có thể dễ chịu phần nào!
Rốt cuộc, nói ra liệu có mấy người tin, bao nhiêu năm tâm huyết, lại bị một tên nhãi ranh Kim Đan phá huỷ?
Nhưng dưới tầng tầng áp lực chồng thêm đó, Phương Nguyên vẫn cắn chặt hàm răng.
Tuy hiểm tượng trùng trùng, lại vẫn không mở miệng kêu cứu.
Chỉ thỉnh thoảng mới theo bản năng nhìn về hướng nam...
Phảng phất đang đợi điều gì...
...