Chương 1119: Một mảnh hỗn loạn (2)
Thừa Thiên thiếu chủ cười dài nói:
- Nơi này đương nhiên không phải Vô Sinh Kiếm Trủng, vừa rồi ở bên ngoài địa cung ta cũng đoán được. Nếu nơi này thật sự là Vô Sinh Kiếm Trủng, Tẩy Kiếm Trì sao có thể phái ít người đóng quân ở nơi này như vậy, đại trận bọn họ dùng ngăn cản chúng ta tiến vào địa cung lại bị tàn phá không chịu nổi, không chịu được một kích nhẹ nhàng?
Thấy bộ dạng trấn định của Thừa Thiên thiếu chủ, Phi Du trưởng lão khẽ nhíu mày nói:
- Chúng ta vì tin tiểu nhi này mới vận dụng tất cả các mối quan hệ kích động tất cả lão quái trên khắp Tuyết Nguyên cùng với những đạo thống chúng ta đang ẩn nấp, tạo ra thế trận lớn như vậy, hiện giờ đại thế đã thành, Vô Sinh Kiếm Trủng này cũng là giả, chúng ta phải làm như thế nào?
- Cái gì mà phải làm như thế nào?
Thừa Thiên thiếu chủ thản nhiên cười nói:
- Cho dù nơi này không phải Vô Sinh Kiếm Trủng nhưng cũng có không ít thứ tốt, mỗi một đạo thống theo chúng ta tới đều sẽ phát tài, chưa chắc thua kém Vô Sinh Kiếm Trủng, cứ lấy trước rồi nói sau!
Tới lúc này, U Minh trưởng lão bên cạnh thật sự không nhịn được, nói:
- Nhưng mà... kiếm đạo của chúng ta có bệnh không thể nói ra...
Thừa Thiên Thiểu Chủ thản nhiên nhìn hắn một cái, U Minh trưởng lão lập tức ngậm miệng.
Phi Du trưởng lão cũng cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không ai nghe được đối thoại của bọn họ mới nói với Thừa Thiên thiếu chủ:
- Thiếu chủ, những tài nguyên này tất nhiên là tốt, nhưng quan trọng nhất đối với chúng ta chính là làm sao giải quyết vấn đề bệnh tiềm ẩn kia. Tiểu nhi trong Lục Tuyệt Cung đã âm thầm viết lại Kiếm Kinh của Lăng Chiêu, rhiếu chủ có thể hiểu tường tận không?
Vừa nghe lời ấy, vài vị trưởng lão xung quanh đều lo lắng.
- Không có gì có thể tìm hiểu!
Thừa Thiên thiếu chủ lại thản nhiên cười nói, từ chối cho ý kiến:
- Ta đã xem qua kiếm kinh kia, bên trong chỉ là lời nói suông thôi, tuy rằng cũng có một ít ý niệm, dường như có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, nhưng không có pháp môn cụ thể cũng vô nghĩa, cái này cũng có thể giúp chúng ta càng thêm xác định, vị tu sĩ Ngự Kiếm Tông tên Lăng Chiêu năm đó quả thật đã tiến vào Vô Sinh Kiếm Trủng, thậm chí có được truyền thừa do Tam Thế Kiếm Ma lưu lại, cho nên mới có thể hiểu được, nếu không chỉ dựa vào hắn...
Hắn hơi dừng lại một chút, lắc đầu nói:
- Hắn nhất định không có bản lãnh đó!
Những trưởng lão khác nghe xong, vẻ mặt càng thêm cấp bách, một đám mang theo bộ dạng muốn nói lại thôi.
- Bây giờ các ngươi không cần sốt ruột, trước tiên mang thịt béo tới ăn rồi nói sau!
Thừa Thiên thiếu chủ nở nụ cười nói:
- Dù sao người đứng đầu Lục đạo kia cũng ở trong tay chúng ta, còn lo hắn không giao bản đồ gốc ra sao?
Vài trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
- Không sai, hiện giờ tiểu nhi kia cần chúng ta bảo vệ, không còn đường nào để đi!
- Đúng vậy, cũng nên chú ý hắn một chút, không thể để người khác bắt hắn đi mất...
...
- Phương Nguyên, ngươi đã hài lòng với đại hoạ này chưa?
Mà hiện giờ bên ngoài địa cung, bên trong một mảnh loạn lạc, cũng có người đang ra sức đuổi giết Phương Nguyên.
Trong đó có lão bà kim bào Lục gia, Hổ chân nhân trấn thủ địa cung cùng Nguyên Anh Đại Tu, cũng có mấy vị áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì và một đám cao thủ các đại gia độc đều nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng thống hận. Hiện giờ đại thế đã mất, bọn họ lại không thể bảo vệ địa cung, lửa giận trong lòng khó tiêu, lúc này hận không thể lột da rút xương Phương Nguyên, cả đám xuất ra pháp bảo điên cuồng tấn công.
Mà thời điểm này Phương Nguyên vẫn trọng thương chưa lành, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng chống đỡ.
Thừa Thiên Kiếm Đạo cùng hắn thương lượng ra kế hoạch này, nhưng nhất định phải để hắn tới tạo ra việc xích mích. Hắn biết tâm tư Thừa Thiên Kiếm Đạo cẩn thận, vì đại cục cũng chỉ có thể dốc hết sức đảm đương, nhưng không ngờ hắn vừa xuất hiện bên ngoài cung liền gặp phải vô số đuổi giết, mà Thừa Thiên Kiếm Đạo lại không phái nhiều người tới giúp kẻ đã bị trọng thương như hắn một tay.
Vị lão bà kim bào Lục gia cùng Hổ chân nhân trấn thủ đều bị hai Nguyên Anh của Thừa Thiên Kiếm Đạo cuốn lấy, không rãnh ra tay với hắn, nhưng Kiếm sư áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì cùng cao thủ của các đạo thống lại không ai ngăn cản, điên cuồng vọt về phía hắn.
Trong lòng Phương Nguyên hiểu được Thừa Thiên Kiếm Đạo cố ý khiến hắn nếm chút khổ sở.
Có lẽ khi bản thân không chịu được, lớn tiếng cầu cứu mới có người ra mặt cứu giúp.
Nhưng hiện giờ hắn lại cắn chặt hàm răng, một mình khổ sở chống đỡ.
Cũng may hiện giờ lui tới xung quanh đều là tu sĩ, một mảnh hỗn loạn có thể giúp hắn giảm bớt chút áp lực.
- Xoạt xoạt...
Áo bào trắng họ Viễn Tẩy Kiếm Trì chém tới một tiếng, căm hận hét lớn:
- Lúc trước ở đạo tuyết tuyến thứ ba ta đã khuyên ngươi yêu quý bản thân, không nên xen lẫn vào bên trong đám yêu nhân, hiện giờ ngươi quả nhiên đã sắp nhập vào, cấu kết yêu ma tạo nên đại loạn thế này chắc hẳn đã nghĩ tới việc bước trên con đường tà đạo kia. Có đám yêu nhân cùng một giuộc với ngươi là có thể bình yên không lo, tiêu diêu tự tại sao?
Ầm!
Phương Nguyên phóng ra một mảnh thanh quang đánh tan kiếm quang kia, cả người cũng lui về phía sau mấy bước.