Chương 1125: Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh (2)
Phi Quỷ Nhi nói:
- Lại có chính là tin tức truyền tới từ Trung Châu, nghe nói mấy đại gia tộc đều có đại nhân vật phạm sai, bị gia tộc đưa đến Ma Biên kháng cự đại kiếp, ngoài ra có mấy đại gia tộc và đạo thống cùng liên thủ lại, vì đối kháng đại kiếp, tự nguyện dâng ra một nhóm lớn trân bảo trợ giúp Tiên Minh, chẳng qua tin này đối với Trung Châu mà nói thì là đại sự, nhưng người tuyết nguyên lại không mấy quan tâm!
- Dê thế tội ư?
Phương Nguyên gật gật đầu, tựa hồ không mấy ngạc nhiên đối với kết quả này.
Cuối cùng vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tựa hồ đại giá nên trả ra đều trả ra, nên bị phạt cũng đều bị phạt.
Nhưng sau cùng chuyện địa cung vẫn bị che đậy.
Bắt đầu từ nay, sẽ không còn người nhắc tới chuyện xấu xa sâu trong tuyết nguyên này nữa, những đại gia tộc, đại đạo thống kia vẫn cứ cao cao tại thượng, đạo mạo ảm nhiên, Tẩy Kiếm Trì cũng vẫn là một trong bảy đại thánh địa, một lòng chấp kiếm phục ma...
... Tâm tình Phương Nguyên đột nhiên có chút mệt nhọc!
Thật ra kết quả này đã không khác với tưởng tượng của hắn là mấy.
Lúc trong địa cung, khi thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì xuất hiện, hắn sớm đã nghĩ đến kết quả này, chẳng qua đến khi kết quả thực sự đi đến, trong lòng lại vẫn có chút không thoải mái, có chút chán nản.
Nhìn nét mặt phiền muộn của Phương Nguyên, Phi Quỷ Nhi thoáng do dự một lúc, nhỏ giọng nói:
- Còn chuyện này nữa...
- Hả?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.
Phi Quỷ Nhi đánh bạo nói:
- Là liên quan tới công tử ngươi...
Phương Nguyên mặt không biểu tình, nói:
- Ngươi cứ nói, không sao!
Phi Quỷ Nhi lui ra sau nửa bước, sau đó mới vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, hiện tại ngươi rất nổi danh, trọn cả tuyết nguyên đều đang tìm ngươi, nghe nói, Tẩy Kiếm Trì cũng đang tìm ngươi, sau khi chuyện ở địa cung kết thúc, ít nhất có một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên và hơn mười vị Kiếm Sư áo trắng lưu lại, hình như là vì chuyện ngươi giết Nguyên Anh Kiếm Tiên và mấy vị Kiếm Sư áo trắng của bọn họ, bộ dạng có vẻ quyết phải tìm ra ngươi cho bằng được...
Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng đằng đằng sát khí tìm ngươi, rất nhiều ma đầu ẩn núp các ngươi đều bị điều động...
Ngoài ra còn có rất nhiều người không rõ lai lịch, theo như kể lại, tựa hồ là khẩu âm bên phía Trung Châu, bọn họ cũng đang đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về ngươi...
Nghe xong tường thuật từ Phi Quỷ Nhi, cả tòa pháp chu đều yên ắng như tờ.
Bầu không khí đột nhiên có chút đè nén.
- Sao lại thế...
Nghiêm lão ma ở bên khẽ biến sắc, run giọng nói:
- Làm sao lại tới mức này?
Vấn đề này, Phi Quỷ Nhi tự nhiên không trả lời được, hắn chỉ là người đi thăm dò tin tức, Bách Tri Tẩu tuy biết được phần nào, lại không dám trả lời, Kim Hàn Tuyết càng không hiểu, chỉ là lòng đầy lo lắng, mèo trắng thì duỗi lưng một cái, lười nghĩ ngợi làm gì cho mệt óc.
Cuối cùng vẫn chỉ có Phương Nguyên trả lời.
Hắn trầm mặc rất lâu mới cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không quá rõ ràng!
Ba vị lão ma đối mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
- Hiện tại những người kia xây địa cung thất bại, tất cả vật tư cũng bị chuyển đến Ma Biên, người nên bị trừng phạt đều bị trừng phạt, nên đày đi Ma Biên đều đày đi Ma Biên, Tiên Minh đào ra mấy con sâu mọt béo tốt, chắc về sau sẽ càng cảnh giác, những thế gia đạo thống lòng mang hai ý đều bị chấn nhiếp, đoán rằng cũng sẽ thành thật không ít, nhưng công tử ngươi thì sao?
Trong bầu không khí trầm mặc, Bách Tri Tẩu bình thường nói chuyện ít nhất bỗng chợt cười khổ nói:
Ngươi trước trước sau sau bôn ba mấy tháng, một thân đều là thương, kết quả lại chẳng được gì, còn rơi đến kết cục trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh, rốt cục có đáng không?
- Trời chán, đất ghét, quỷ cũng khinh?
Phương Nguyên nghe, cũng trầm mặc nửa ngày, sau đó mới nhếch lên ý cười tự giễu.
Ý cười này, hệt như người nhiều năm sau này nhìn lại chính mình của quá khứ.
Giống như đang nhìn một kẻ ngu!
Nhắm mắt lại, trước mắt hắn chớp qua ánh mắt vừa ghét bỏ lại vừa phẫn hận của Mẫn trưởng lão trước khi chết, tâm lý bất giác trở nên càng trầm trọng, qua một lúc lâu hắn mới nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Đúng nhỉ, rốt cục có đáng không?
- Công tử, cần gì chán nản như vậy...
Bộ dạng chán nản của Phương Nguyên khiến cho ba vị ma đầu và Kim Hàn Tuyết đều không khỏi lo lắng, do dự nửa ngày mới vội khuyên nhủ:
- Sự tình chưa hẳn đã tới bước kia, dù sao vẫn phải nói lý chứ, những đạo thống kia cũng chưa hẳn có thể một tay che trời, mặt trên còn có Tiên Minh nữa mà. Nói không chừng hiện tại người Tiên Minh chính đang tới tuyết nguyên tìm ngươi cũng nên. Chúng ta lui về đi, rồi sẽ có cách thoát khỏi tuyết nguyên thôi, công tử đi nói chuyện với người Tiên Minh thử xem, bọn hắn đã từng chọn trúng ngươi, tất sẽ đứng ra làm chủ...
Bọn hắn nói mãi một lúc lâu, Phương Nguyên mới phản ứng lại.
- Không rời đi, phải tiến vào càng sâu trong tuyết nguyên!
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng bình tĩnh mở miệng nói:
- Ta có đường đi của riêng mình, nào có thời gian cân nhắc bọn hắn!
Ba vị ma đầu nghe mà hơi ngớ, không dám nhiều lời nữa.
Phương Nguyên sau một hồi trầm mặc liền đứng dậy đi tới mép thuyền, để cho gió tuyết thanh tỉnh chút đầu óc.
Ba vị lão ma đã hiểu sai ý hắn, với hắn mà nói, sẽ không bởi vì bị chúng tu tuyết nguyên truy sát hay cái gì khác mà cảm thấy sợ hãi, hay là tuyệt vọng. Chuyện này hắn cũng chưa từng hối hận, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy có chút không đáng mà thôi!
Chuyện không đáng, liền không nghĩ tới nữa.
Gió rét thổi phất qua, tâm tạng không vui trong lòng Phương Nguyên rất nhanh liền tiêu tán.
Sau đó hắn liền quyết định chủ ý, ngưng thần suy tư bước kế hoạch tiếp theo.