Chương 1152: Dựng kiếm lư sâu trong tuyết nguyên (1)
...
Ngay khi Phương Nguyên đang chữa thương cho Kim Hàn Tuyết, ở đầu bên kia, thần sắc đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều khá là phức tạp. Bọn hắn tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Phương Nguyên không có ý đáp lời, cuối cùng liền cũng ngậm miệng không nói, dứt khoát bắt tay vào chữa thương trước đã. Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì này đều bị thương không nhẹ, có tổn thương do gió tuyết, cũng có thương thế do bị Thừa Thiên thiếu chủ đánh lén, tình trạng tương đối nghiêm trọng.
Nhưng đệ tử Tẩy Kiếm Trì quanh năm hoạt động trên tuyết nguyên, kinh nghiệm ngược lại còn nhiều hơn cả Phương Nguyên, băng bó thương thế tự nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Thế là, hai bên đều lặng lẽ bận rộn, nhất thời bầu không khí trong kiếm trủng có vẻ rất là quỷ dị.
...
...
- Phương Nguyên đạo hữu...
Thương thế rốt cục đều đã băng bó xong, trong một mảnh không khí ngột ngạt, đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy đã không còn chuyện gì để làm, cuối cùng nhịn không được mở miệng, Kiếm Tử Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên từ từ đi tới trước mặt Phương Nguyên, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó do dự hành lễ vái chào.
Phương Nguyên cũng quay người đáp lễ, mặt không đổi sắc nhìn bọn hắn.
Thần sắc hai người lập tức có chút do dự, Nguyên Anh Kiếm Tiên muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chắc bởi thương thế quá nặng, liền quay sang nhìn Tuyên Trì, Kiếm Tử Tuyên Trì bèn nói:
Lúc mới vào kiếm trủng, chúng ta hiểu lầm ngươi đang tu luyện tà pháp, suýt nữa đả thương ngươi, trong lòng quả thực hổ thẹn, vừa rồi ngươi bất kể hiềm khích đánh lui Thừa Thiên thiếu chủ, cứu mạng chúng ta, thật sự khiến chúng ta vô cùng cảm kích!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
Không cần khách khí, ta cũng không phải có ý cứu các ngươi, vừa rồi đã nói, ta chỉ muốn bù đắp đạo tâm không toàn vẹn mới chém xuống thần hồn Mẫn trưởng lão, về phần chém xong sau đó sẽ thế nào, đó là chuyện của nàng!
Rõ ràng cảm nhận được ý vị đề phòng trong lời Phương Nguyên, sắc mặt vị Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì kia cũng có chút trầm trọng, do dự nửa buổi mới mở miệng nói:
Có một việc ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng, lần này chúng ta xâm nhập tuyết nguyên không phải vì tới truy sát ngươi, càng không phải vì chuyện địa cung mà tới giết ngươi diệt khẩu, mà là vâng lệnh kiếm thủ mang ngươi trở về!
- Ta không có ý định rời đi!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
Nhưng nếu các ngươi cứ muốn cường hành dẫn ta đi, vậy chúng ta đành phải giao thủ!
Dứt lời liền xoay người qua, thần sắc bình tĩnh nhìn hai người bọn hắn.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên càng ngưng trọng.
...
...
- Bất luận trước kia nghĩ như thế nào, hiện tại chúng ta không có ý định cường hành mang ngươi về!
Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Tử Tuyên Trì cũng có chút trầm trọng.
Lát sau hắn mới nhíu mày nói:
Hơn nữa kiếm thủ lệnh chúng ta mang các ngươi đi về chẳng qua là vì hai chuyện, một là chuyện ở địa cung còn có một số chi tiết chưa rõ, hi vọng ngươi trở về kể cho rõ ràng, hai là... Kiếm thủ rốt cuộc không muốn thấy ngươi nhập ma!
Phương Nguyên nghe vậy liền thoáng trầm ngâm một lát, sau đó nói:
Chuyện địa cung, những điều các ngươi muốn biết ta đều có thể nói cho các ngươi biết. Người Tẩy Kiếm Trì các ngươi liên quan tới chuyện này chỉ có hai người, một là Tiêu Cầm, người này đã bị ta giết chết, lúc ấy ta làm thế cũng là vì đào tẩu ra khỏi địa cung, hai là Mẫn trưởng lão, vì sao ta giết nàng, lại dùng phương pháp gì giết nàng, vừa rồi các ngươi chắc cũng nghe được...
Nói đến đây hắn chợt thoáng ngừng lại, lát sau mới nói tiếp:
Còn về chuyện nhập ma, giờ các ngươi còn lo lắng cho ta?
Kiếm Tử Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên liếc nhau một cái, sắc mặt đều có chút phức tạp.
Không ngờ Phương Nguyên lại thành thật đến vậy, trực tiếp giải thích rõ cái chết của một vị đệ tử áo trắng, một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên. Nếu là lúc bình thường, đây đương nhiên là đại sự, còn là đại sự không chết không thôi. Nhưng nay lại khác, hai chuyện này đều có liên quan tới địa cung, mà chuyện địa cung, sự thật trong đó thế nào chính bọn hắn đều rõ ràng.
Còn chuyện nhập ma, chứng kiến một thân kiếm ý của Phương Nguyên, bọn hắn làm sao còn sẽ hoài nghi, dù thanh kiếm kia của Phương Nguyên thoạt nhìn cũng rất tà môn, nhưng nếu hắn thật đi lên tà đạo thì tuyệt không khả năng dưỡng ra được kiếm ý cuồng cuộn như thế!
Đương nhiên, lời giải thích này của Phương Nguyên thật ra không tính là giải thích, theo lý thuyết thì vẫn phải mang về...
Song then chốt là, hiện tại một đám già yếu tàn tật bọn hắn làm gì còn là đối thủ của Phương Nguyên!
Vậy chỉ còn cách giảng đạo lý!
- Phương tiểu hữu, lão phu có thể cam đoan, kiếm thủ không hề có ác ý với ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi gặp mặt, nói rõ sự tình mà thôi, huống hồ ngươi cũng thấy rồi đấy, Vô Sinh kiếm trủng này vốn đã trống không, ngươi còn muốn ở lại đây làm gì?
Nguyên Anh Kiếm Tiên cố chịu đựng đau đớn nơi ngực, hít sâu một hơi, trầm giọng thán nói.
Lấy thân phận Nguyên Anh Kiếm Tiên của hắn, lại mềm mỏng nói chuyện với Phương Nguyên như vậy, có thể nói thật sự đã cho đủ mặt mũi.
Phương Nguyên cũng chăm chú đáp lời, câu trả lời lại rất đơn giản:
Bởi vì kiếm tâm ta chưa thành!
Kiếm tâm chưa thành?
Thần sắc Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì, thậm chí cả đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đằng sau đều có chút phức tạp.