Chương 1151: Đạo tâm không thẹn (2)
- Đáng ghét, ngu xuẩn...
Ngay sau khi thần hồn Mẫn trưởng lão bị chém rụng, Thừa Thiên thiếu chủ liền đứng ở một bên xem kịch hay.
Nhưng khi hắn thấy thần hồn Mẫn trưởng lão lại không ra tay với Phương Nguyên, mà ôm theo một cỗ khí thế đồng quy vu tận xông thẳng về phía mình và bốn vị trưởng lão, trong lòng lập tức thở dài một hơi, mắng thầm:
Ngu xuẩn như thế, khó trách ngươi thành quỷ...
Đồng thời với tiếng thở dài, đón lấy kiếm vân Mẫn trưởng lão gào thét mà đến, hắn không chút do dự hét lớn một tiếng, niệm tụng lên loại bí chú nào đó, từ trong viên Chu Tước Thần Thạch trước ngực đột nhiên cháy ra từng đạo hỏa diễm thiêu đốt đáng sợ, giống như một mảnh hỏa vân tuôn ra từ trước ngực, ánh lửa rợp trời, tầng tầng cuốn thốc về phía đối diện.
Càng khủng bố chính là, bốn đại trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo vừa khéo ở ngay đối diện hỏa vân.
Bị hỏa vân kia ép tới, bốn người đều thân bất do kỷ, hoảng sợ kêu to lao về phía Mẫn trưởng lão.
Ầm ầm!
Kiếm vân và hỏa vân va chạm với nhau, kiếm khí ngút trời từ hai bên cùng lúc tuôn tới bốn đại trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo, nuốt chửng bọn hắn.
Sát na đó, thân hình Phương Nguyên cấp tốc di chuyển, lách mình đến trước mặt Kim Hàn Tuyết và mèo trắng, giơ kiếm chắn ngang ngực, thúc giục kiếm ý, ngăn lại ngọn lửa kinh người kia. Thời gian gần nửa chén sau mới nhìn thấy hỏa ý trước mắt tan biến, gió rét từ bên ngoài thông qua lổ thủng rót vào trong kiếm trủng, quét không sót lại thứ gì, vô luận là Mẫn trưởng lão hay bốn vị Thừa Thiên trưởng lão, tất cả đều không thấy.
Trong kiếm trủng sạch sẽ, trống trơn, tưởng như chưa từng có gì tồn tại.
- Mẫn trưởng lão nàng...
Chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy cảnh ấy, thần sắc ai nấy đều kinh ngạc, nét mặt lộ vẻ bi phẫn, tròng mắt đỏ bừng.
- Nàng cuối cùng cũng giúp mình phục thù, tính là không thẹn với kiếm tâm!
Phương Nguyên bình tĩnh hồi đáp, tà kiếm trong tay rủ xuống, ngón tay nhè nhẹ vạch qua mũi kiếm.
Chứng kiến lựa chọn sau cùng của Mẫn trưởng lão, cùng với kiếm trủng trống rỗng bây giờ, trong lòng hắn bất giác dâng lên một tia cảm khái, lúc này phảng phất vết rách cuối cùng trên đạo tâm cũng được lành lại, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ dị, thở dài một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kiếm ý, tựa hồ gió tuyết trong thiên địa xung quanh đều ẩn ẩn sinh ra liên hệ kỳ diệu nào đó với mình...
Đạo tâm không thẹn, ý niệm thông suốt!
Hắn biết, kiếm ý của mình rốt cục đã thực sự đại thành!
Bốn đại trưởng lão đều đã hóa thành tro bụi trước sức ép từ va chạm giữa Chu Tước Thần Hỏa và kiếm ý chứa đầy hận thù của Mẫn trưởng lão, chuyến hành trình xâm nhập tuyết nguyên lần này của Thừa Thiên kiếm đạo có thể nói là thất bại hoàn toàn, chỉ còn sót lại mỗi Thừa Thiên thiếu chủ đào tẩu đi được. Hơn nữa để đào tẩu, hắn không thể không thúc giục Chu Tước Thần Thạch, thứ dùng để bảo hộ hắn trong băng thiên tuyết địa ở đạo tuyết tuyến thứ chín. Điều này bằng với hắn trốn ra ngoài liền không có bảo hộ, quan trọng hơn là, hắn vừa mới bị Phương Nguyên chém rụng thần hồn Mẫn trưởng lão, thân thể không khác gì đang bị trọng thương..
Phương Nguyên không ra ngoài đuổi theo, mà quay người kiểm tra một lượt thương thế của Kim Hàn Tuyết.
Lúc mình suýt nữa nhập ma, cô nương này bất chấp đau đớn bị kiếm ý lăng trì, giúp hắn thức tỉnh sơ tâm, thật sự là đại ân cứu mạng, đây cũng là điều trước đó Phương Nguyên chưa từng nghĩ tới.
Chẳng qua cách làm này của nàng quả thực hung hiểm vô cùng, thương tích trên người nhìn có vẻ cũng không nhẹ.
Chẳng qua khiến Phương Nguyên càng thêm kinh ngạc chính là, vừa mới kiểm tra liền phát hiện thương thế Kim Hàn Tuyết tuy nhìn như đáng sợ, nhưng lại không thương tổn quá sâu, hiện tại chính đang từ từ khép lại, tựa hồ hàn ý đầy trời kia đang âm thầm giúp nàng chữa trị thương thế.
Sau thoáng kinh ngạc, dần dần hắn cũng hiểu ra.
Thương thế của nàng không nặng như tưởng tượng, một phần là bởi lúc ấy mình vô thức áp chế kiếm ý, không để cho kiếm ý tăng vọt, làm bị thương đến một thân căn cơ của nàng, phần khác cũng là bởi pháp lực tự thân nàng hùng hậu, để uẩn tương đối kiên cố.
Bây giờ nghĩ lại, nàng đã ngây ngốc trên tuyết nguyên bao nhiêu năm, thời gian chịu đựng gió tuyết hơn xa mình nhiều, lúc ấy mình gặp được nàng ở đạo tuyết tuyến thứ ba, thấy nàng nhục thân giòn yếu, khẽ đụng liền vỡ, nhưng đó là bởi nàng ma luyện quá nhiều, chịu đựng không được, sau khi gặp mình, lấy được các loại bảo dược thần đan tẩm bổ, lợi ích của mấy năm ma luyện liền hiển lộ ra.
Từ đó về sau nàng một mực không bị chết cóng, mặc dù thoạt nhìn là bởi nàng ôm theo mèo trắng, mượn lực lượng mèo trắng chống đỡ gió tuyết, nhưng cũng không thể không thừa nhận, một phần nguyên nhân đến từ tu vi căn cơ nàng đã càng lúc càng hùng hậu.
Đơn thuần luận căn cơ ổn định, tích lũy sâu dày, nữ tử này đã không thua gì mình trước khi kết thành Tử Đan.
Thứ thiếu hụt, có chăng chỉ là một đạo pháp môn thích hợp nàng tu luyện mà thôi!
Pháp môn như thế, Phương Nguyên ngược lại có thể tùy thời cho nàng, ở trong Lang Gia các, hắn nhìn thấy không ít pháp môn tu hành, chỉ là, nha đầu này không tiếc mạng sống giúp mình thức hải sơ tâm, nghĩa nặng tình thâm, Phương Nguyên không phải kẻ ngu, không khả năng lại nhìn không ra.
Nhưng chuyện này, làm sao sẽ có kết quả?
...