Chương 1150: Đạo tâm không thẹn (1)
Chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi đến độ chảy đầy một thân mồ hôi lạnh, dồn dập hét lớn.
Nhưng lúc này Mẫn trưởng lão chỉ còn là một oan hồn muốn báo thù, nhục thân đã hủy, thần hồn không toàn vẹn, hận ý phun trào, trong tâm lý, nàng chỉ muốn chém giết Phương Nguyên, kẻ đã hại nàng đến bước này. Còn những cái khác đều không để ý, làm sao sẽ nghe bọn hắn khuyên nhủ?
- Báo ứng, báo ứng a...
Chứng kiến cảnh ấy, Thừa Thiên thiếu chủ cũng kinh hãi.
Dù người trong Thừa Thiên kiếm đạo trước nay chưa từng gặp qua chuyện kiếm linh bị người chém rụng, nhưng theo lý thuyết mà nói, kiếm linh bị nô dịch lâu như vậy, một khi áp chế không nổi, giành được tự do, điều đầu tiên muốn làm khẳng định là phản phệ chủ nhân, đây cũng là ẩn tật tồn tại trong kiếm đạo của bọn hắn. Nhưng hắn không ngờ được rằng, đạo kiếm linh này của mình khác với bình thường, vừa được tự do liền đột nhiên nhào thẳng về phía đối thủ.
Nhất thời trong lòng tuy vẫn có chút tiếc rẻ đạo kiếm linh này, nhưng cũng nhịn không được cuồng tiếu.
Lại một tên tự xưng chính đạo, cuối cùng đẩy bản thân vào trong tuyệt cảnh, thành là trò cười cho thiên hạ...
...
...
Ầm ầm!
Kiếm ý vô biên vọt tới trước mặt Phương Nguyên, ý đồ hoàn toàn thôn phệ hắn, ngay cả nhục thân lẫn thần hồn đều xoắn thành mảnh vụn.
Chứng kiến cảnh đó, ngay cả mèo trắng cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng một cái.
Nhưng đón lấy kiếm ý cơ hồ còn đáng sợ hơn cả lúc nàng vạn dặm truy sát mình khi trước, Phương Nguyên lại bình tĩnh dị thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn thần hồn Mẫn trưởng lão, đột nhiên trầm giọng quát lớn:
Oan hồn vô tri nhà ngươi, còn có mặt mũi tới tìm ta báo thù?
Tiếng quát này đồng thời dẫn động kiếm ý của hắn.
Một thân kiếm ý cuồn cuộn mới vừa trấn áp Huyết Hải Ma Ấn, thủ vững đạo tâm lại lần nữa đột ngột tăng vọt.
Giống như một tia sáng trắng xông thẳng chân trời, tung trào khiến áo bào xanh trên người tung bay phần phật, tùy theo tiếng quát, tựa hồ ẩn ẩn có kim quang trôi nổi, chính là kinh văn màu vàng óng trong Đạo Nguyên Chân Giải, mang theo một loại khí tức thần thánh, bay múa quanh người Phương Nguyên.
Bị kiếm ý cuồn cuộn chấn động, Mẫn trưởng lão dù đã là oan hồn cũng nhịn không được khẽ run lên.
Kiếm ý gào thét mà đến thoáng hơi ngừng, nàng chợt như phát điên, lệ thanh hét lớn:
Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại ta trở thành khôi lỗi tà kiếm tu, là ngươi hại ta vĩnh viễn không được siêu sinh, là ngươi hại ta rơi vào cảnh này...
Ngươi tự cam đọa lạc, biết rõ những người kia xây địa cung là vì điều gì, lại vẫn muốn hộ pháp cho bọn hắn, giữ kín bí mật địa cung, không tiếc truy sát ta mười tám ngàn dặm, cuối cùng đổi lấy kết cục như vậy, chẳng lẽ còn không cam tâm?
Phương Nguyên cũng trầm giọng quát:
Sau chuyện Lục Tuyệt cung, đạo tâm ta bất ổn, trong lòng đúng là có chút hổ thẹn, nhưng chỉ là hổ thẹn chuyện mượn tay tà kiếm tu giết ngươi, thúc đẩy bọn hắn luyện hóa thần hồn ngươi thành kiếm linh, cho nên ta mới không tiếc hết thảy cũng phải chém ra thần hồn ngươi, còn nếu luận chuyện có nên hay không giết ngươi...
Nói đến đây, ngữ điệu Phương Nguyên chợt mang theo một tia kiên quyết:
Lại giết ngươi một trăm lần, ta cũng không hối hận!
Những lời này của Phương Nguyên mới đầu quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận oan hồn Mẫn trưởng lão, nhưng không biết tại sao, sau khi hắn thống khoái nói xong hết thảy, trên thân tự nhiên mà vậy cuộn lên một loại lực lượng quang minh lỗi lạc, khí thế cường hoành như sương khói vọt thăng mà lên, đón lấy một thân oán khí cuồng bạo của Mẫn trưởng lão mà vẫn không chút nhượng bộ, ngược lại còn ép khí thế nàng xuống.
Oan khuất tựa hồ cũng tiêu tán không ít, chỉ là thủy chung còn có một cỗ chấp niệm không cam.
- Mẫn trưởng lão...
Đúng lúc này, Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì Tuyên Trì cũng dồn hết toàn lực ngưng tụ kiếm ý, cường hành đánh lên người Mẫn trưởng lão, khiến nàng chú ý tới mình, sau đó gắng gượng nói:
Các ngươi... Chuyện các ngươi làm ở địa cung, kiếm thủ đã biết, hắn... Lão nhân gia trục xuất tất cả những người có liên quan tới chuyện này khỏi Tẩy Kiếm Trì...
Mà ngươi... Ngươi là người duy nhất mà kiếm trản còn được giữ lại trong môn!
Đã ra dùng hết toàn lực, lại chỉ nói ra được mấy câu như vậy, nhưng Mẫn trưởng lão không nghi ngờ đã hiểu ra được ý tứ trong đó.
Là bởi vì ta đã chết ư?
Thần hồn Mẫn trưởng lão ngây ra giữa không trung, nét mặt tựa hồ có chút ảo não và đau khổ.
Qua một lúc lâu, nàng nhắm mắt lại, trên khuôn mặt bán trong suốt dường như có nước mắt lăn xuống.
Lúc này, oan khuất thù hận trong lòng tựa hồ đang có biến hóa.
Sau khi trở về, giúp ta chuyển lời với kiếm thủ...
Thần hồn nàng đột nhiên thu lại, lần nữa ngưng thực không ít, các loại thần tình trên mặt đều tuột đi, hệt như vừa đưa ra quyết định nào đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiếm Tử Tuyên Trì, thấp giọng nói:
Mẫn Liên là tội nhân, không xứng tiếp tục làm đệ tử Tẩy Kiếm Trì!
Lúc nói đến đây, lực lượng thần hồn nàng đột nhiên thiêu đốt, kiếm ý lần nữa ngưng tụ.
- Mẫn sư tỷ, ngươi...
Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia như chợt ý thức được điều gì, vội vàng hét lớn.
Nhưng lúc này, Mẫn trưởng lão đã không nói nửa lời, đột nhiên tụ lại một thân kiếm ý, cuốn thẳng tới, chẳng qua lần này không cuốn về phía Phương Nguyên, mà là đảo một vòng trong hư không, sau đó trút thẳng về phía đám người Thừa Thiên thiếu chủ và bốn tên trưởng lão, một kích này không nghi ngờ đã vận dụng hết thảy lực lượng của nàng, cũng là một kích liều chết sau cùng.