Chương 1149: Một kiếm phân thanh trọc (2)
Sau đó hắn kinh ngạc chứng kiến, đạo thần hồn Mẫn trưởng lão bất ngờ mất đi toàn bộ liên hệ với mình, giống như diều đứt dây bay ngược ra xa, còn chính hắn thì bởi vì biến cố đột ngột này mà thần hồn đau nhức không thôi...
- Điều này sao có thể...
Hắn vô thức thất thanh kêu to, kinh hoảng không cách nào dùng ngôn từ diễn tả.
Dù kiếm tâm thần hồn Mẫn trưởng lão đã được hắn dùng bí pháp nào đó cường hoành ép luyện hóa, hơn nữa thời gian luyện hóa mới qua không lâu, còn chưa sử dụng nhuần nhuyễn bằng mấy đạo kiếm linh khác, song dù sao cũng đã luyện hóa thành kiếm linh, nói theo cách nào đó thì hiện tại đạo kiếm linh này hệt như ý niệm trong đầu mình...
Nhưng giờ ý niệm trong đầu làm sao lại bị người chém rụng?
Hoảng sợ trong lòng nhất thời khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Có thể nói từ khi học kiếm đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy!
- Đối với điều khiển kiếm linh, đúng là ta không bằng ngươi...
Sau khi Phương Nguyên vung kiếm chặt đứt liên hệ giữa kiếm linh Mẫn trưởng lão và Thừa Thiên thiếu chủ, kiếm vực do Mẫn trưởng lão dựng lên tự nhiên liền cũng tan biến, hắn thừa cơ vọt ra bên ngoài, thân hình như chiếc bóng, thoáng chốc đã lướt xa mười trượng, giơ kiếm chắn trước ngực, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thừa Thiên thiếu chủ, thấp giọng nói:
Nhưng luận về Vô Khuyết kiếm đạo, các ngươi thực sự còn rất gà mờ!
Lúc nói những lời này, giọng điệu thực sự có chút kiêu ngạo.
Chẳng qua giờ khắc này, tận mắt nhìn thấy thần hồn Mẫn trưởng lão thoát ly khỏi sự khống chế của Thừa Thiên thiếu chủ, trong tâm sướng khoái, ý niệm thông suốt, cuồng một chút thì đã sao?
- Mẫn trưởng lão...
Đối với đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì mà nói, tình cảnh lần này đúng là biến chuyển bất ngờ.
Đầu tiên là thấy được một thân chính ý cuồn cuộn của Phương Nguyên, trong lòng liền ý thức được mình đã phạm vào sai lớn, Phương Nguyên không phải nhập ma như bọn hắn vẫn nghĩ. Đến khi thấy rõ Phương Nguyên dưỡng thành hạo nhiên kiếm ý, đang lúc cảm khái, lại chợt phát hiện trong tay Phương Nguyên cầm theo tà kiếm, dẫn động ngàn vạn kiếm linh, nếu thật lấy số lượng kiếm linh mà luận ma tâm, như vậy một kiếm này của hắn có thể vượt trên tất cả tà kiếm trên tuyết nguyên cộng lại.
Nhưng khắc tiếp theo lại phát hiện trong lúc Phương Nguyên thi triển tà kiếm giao thủ, sự tình xảy ra hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn, đầu tiên là cường hành chém đứt liên kết giữa thần hồn Mẫn trưởng lão và tà pháp Thừa Thiên thiếu chủ, khiến bọn hắn nhìn mà trố mắt cứng lưỡi.
Đã bị luyện làm kiếm linh, làm sao còn có thể chém bỏ được?
Dù có là Nguyên Anh Kiếm Tiên của Tẩy Kiếm Trì cũng không làm làm được!
Mà phải đồng thời chém giết cả tà kiếm tu lẫn kiếm linh, tống chúng vào luân hồi, điều này cũng chính là điểm ghê tởm nhất của tà kiếm tu. Thường thường lúc người nhà hay đồng môn tu sĩ bị tà kiếm tu chiếm đoạt thần hồn muốn báo thù, thì dù có tìm được tà kiếm tu kia cũng phải đứng trước quyết định khó xử, một là đối mặt với thân hữu đã bị đối phương luyện thành khôi lỗi, hai là muốn báo thù liền phải tự tay đánh tan thần hồn thân hữu, có thể nói là tận tay đưa cả hai tiến vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp đều khó mà tách ra...
Chuyện như thế, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu!
Nhưng là, khăng khăng không còn cách lựa chọn nào khác!
Mà một kiếm vừa rồi Phương Nguyên chém tách ra kiếm linh và tà kiếm tu lại là điều bọn hắn thẳng tới bây giờ đều không ngờ được, cũng hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường, như vậy chẳng phải chứng minh, uy lực kiếm này của Phương Nguyên đã vượt qua Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì?
Thời khắc đó, vô luận là đám người Thừa Thiên kiếm đạo hoảng sợ hay đệ tử Tẩy Kiếm Trì kinh ngạc, Phương Nguyên đều không để ý, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đạo bóng dáng trên không trung, tùy theo một kiếm chém xuống vừa rồi, trong lòng hắn cũng được an ủi nhiều...
- Ta... Ta sao lại...
Thần hồn Mẫn trưởng lão sau khi bị kiếm kia chém rụng, tách ra khỏi Thừa Thiên thiếu chủ, khí tức cả người lập tức đại biến, hệt như linh tính bỗng nhiên về lại trong thân thể nàng. Tùy theo kiếm khí trong kiếm trủng cuộn lên từng đạo vòng xoáy, nàng thân bất do kỷ chuyển vài vòng trên không trung, sau đó mới chầm chậm ngừng lại, thần hồn từ từ ngưng thực, sắc mặt lại càng lộ vẻ thống khổ, mờ mịt và khó hiểu.
- Ta... Ta đang đuổi giết đứa nhóc kia, sau đó...
Thần hồn nàng ba động, ý thức hỗn loạn, nhưng lại đang lấy tốc độ cực nhanh ổn định lại, dần dần nhớ ra hết thảy.
- Sau đó... Đứa nhóc kia dẫn ta vào Lục Tuyệt cung... Ta...
Dần dần, ký ức nàng khôi phục, sắc mặt đột nhiên trở nên phẫn hận dị thường, lửa giận bốc lên, hận ý kinh người dẫn động cuồng phong cuốn thốc bốn phía, sau đó thần niệm quét qua, lập tức khóa chặt trên thân Phương Nguyên, thời khắc này ánh mắt nàng giống như kiếm quang bắn thẳng về phía Phương Nguyên, lệ thanh hét lớn:
Là ngươi, là ngươi hại ta nhục thân bị chém, thần hồn bị đoạt, biến thành khôi lỗi cho yêu nhân...
Ầm ầm!
Tùy theo tiếng kêu này của nàng, phía trước mặt thần hồn ngưng tụ ra một đoàn thanh quang, kiếm ý ngưng thực trải ra như mây đen, nhìn kỹ lại, liền có thể thấy trong mây đen kia toàn là kiếm khí sắc bén dày đặc.
Nương theo hận ý vô biên, kiếm ý trực tiếp cuốn tới Phương Nguyên.
Trong kích này đã ngưng tụ một thân tu vi của nàng, lực lượng mạnh hơn khi nàng làm kiếm linh trong tay Thừa Thiên thiếu chủ vô số lần.
Đặc biệt là, nàng ý thức được bản thân đã chết, hận ý không chỗ phát tác, thế là dồn hết phẫn nộ vào hết trong một kích này.
Xét theo khía cạnh nào đó, một kích này thậm chí đã vượt ra khỏi thực lực khi nàng còn sống!
- Mẫn trưởng lão...
--------