Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1148 - Chương 1148: Một Kiếm Phân Thanh Trọc (1)

Chương 1148: Một kiếm phân thanh trọc (1)
Hoa...

Sau khi chém ra một kiếm, hắn lập tức tung người bay theo kiếm, chân đạp Bát Hoang bộ pháp, nháy mắt liền quấn đến bên người Thừa Thiên thiếu chủ, kiếm ý phóng đại, tà kiếm trong tay hóa thành một đạo hồng quang, chém thẳng tới cổ Thừa Thiên thiếu chủ, sát khí tràn khắp bốn phía.

- Hả?

Vô luận là Thừa Thiên thiếu chủ hay chúng nhân theo dõi chiến cuộc chung quanh, vừa nhìn thấy động tác Phương Nguyên, ai nấy đều không khỏi kinh hãi.

- Hắn có ngàn vạn kiếm linh, chỉ cần đứng từ đằng xa, thúc giục kiếm linh tập kích, dù không thắng cũng đứng ở thế bất bại, tại sao lại bỏ gần cầu xa, phải muốn vọt tới trước mặt Thừa Thiên thiếu chủ đi cận chiến, đây chẳng phải lấy sở đoản của mình đi tấn công sở trường của địch ư?

Trong lòng ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc.



Một kiếm này của Phương Nguyên huyền ảo vô cùng, linh xảo tới cực điểm.

Nhưng lại không ngờ, khắc này, Thừa Thiên thiếu chủ đột nhiên chắn ngang kiếm trước ngực, khó khăn ngăn lại đạo kiếm quang kia, sau đó hắc kiếm hơi lắc, kích lên mấy đạo ô quang, quỷ dị quấn tới trên thân Phương Nguyên, đồng thời ánh mắt trầm xuống, miệng cười lạnh:

Kiếm đạo này của ngươi đối phó người khác thì được, nhưng dùng với ta? Ha ha, đừng quên chúng ta đều tu luyện Thừa Thiên kiếm đạo!

Thứ ta tu luyện là Vô Khuyết Kiếm Kinh!

Phương Nguyên nhìn vào tròng mắt hắn, thấp giọng trả lời, kiếm ý quanh người chợt phóng đại.

Mấy đạo ô quang đến trước người, lập tức liền bị kiếm ý gần như hữu hình của hắn nuốt chửng, xoắn nát trong nháy mắt.

- Chuyện tới nước này, còn nói bậy bạ cái gì nữa?

Thừa Thiên thiếu chủ chứng kiến kiếm ý cường thịnh kia của Phương Nguyên, trong mắt chớp qua một tia tham lam, đột nhiên cắn răng hét lớn, thần hồn Mẫn trưởng lão kiếm quang đại thịnh, trong tay xuất hiện một đạo quang hoa như là thực chất, cấp tốc bay múa giữa không trung, hướng xuống mặt đất vẽ ra một vòng, tầng tầng kiếm khí chung quanh đẩy ra, tựa như muốn chia cắt khu vực này với thế giới bên ngoài.

Phương Nguyên và Thừa Thiên thiếu chủ đều ở trong khu vực bị cắt ra này.

Ngàn vạn kiếm linh tuôn ra từ trong tà kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại bên ngoài vòng tròn.

- Kiếm linh ngươi tuy nhiều, nhưng luận về điều khiển kiếm linh, ngươi còn rất nhiều điều phải học...

Thừa Thiên thiếu chủ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thấp giọng cười lạnh, đồng thời trên hắc kiếm đột nhiên bay ra chín đạo bóng đen, giống như chín con linh xà, chia nhau từ các hướng vòng tới trên thân Phương Nguyên, quấn hắn lại...

Chỉ trong sát na, Phương Nguyên đã sa vào tình cảnh hung hiểm vô biên.

Kim Hàn Tuyết cách đó không xa không biết là lo lắng hay là mất máu quá nhiều mà trên mặt đã không còn huyết sắc.

Nhưng Thừa Thiên thiếu chủ không ngờ được rằng, Phương Nguyên chính đang đợi thời khắc này, hắn cắn chặt răng, kiếm ý quanh người bỗng chợt đại thịnh, quét ngang khắp bốn phía, đồng thời thân hình du tẩu, biến ảo khó mà hình dung, len lỏi qua khe hở giữa chín đạo kiếm linh, sau đó con ngươi bất ngờ co rụt lại, dồn toàn bộ lực lượng lên tà kiếm, hung hăng chém tới một nơi.

Đối mặt một kiếm này, ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng phải kinh hãi, vội vàng lui lại.

Nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được, mục tiêu kiếm này chém tới lại không phải mình...

Một kiếm kia chém vào trong hư không.

Oanh...

Có tiếng vang cực nhỏ, cực nhọn, cực bén vang lên.

Kiếm kia chỉ là quét qua hư không, nhưng thân ảnh Mẫn trưởng lão giữa không trung lại chợt thoáng ảm đạm.

Thừa Thiên thiếu chủ kinh hãi, lập tức hồi thần lại, vừa tức vừa buồn cười, quát:

Ngươi muốn chặt đứt liên hệ giữa đạo kiếm linh này với ta, đúng là hoang tưởng, linh này đã bị ta luyện hóa, thần hồn tương liên, kiếm đạo ngươi dù mạnh đến mấy cũng làm sao chém đứt nổi?

Vừa nói chuyện, hắc kiếm lại khẽ run lên, chín đạo kiếm linh lần nữa chuyển hướng Phương Nguyên, kiếm khí kích phát, hội tụ như tấm lưới khổng lồ.

Cùng lúc, có vẻ như là bị khiêu khích, hắn thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão, vừa cường hành giữ chặt không cho ngàn vạn đạo kiếm linh bên ngoài xâm thực, vừa đồng thời hóa ra mấy chục đạo kiếm quang màu trắng, giống như gió tuyết trên tuyết nguyên, phô thiên cái địa trút xuống đầu Phương Nguyên, trên dưới trái phải, trước sau hai bên đều bị phủ kín, tưởng như đã đẩy Phương Nguyên vào góc chết...

- Chém không đứt ư?

Nhưng cũng đúng sát na này, Phương Nguyên cắn chặt răng.

Trong mắt lóe lên một tia hung hãn.

Thời khắc này, trong đầu hắn tựa hồ đang nhớ lại ánh mắt Mẫn trưởng lão nhìn mình khi trước!

Từ sau khi đi ra từ trong Lục Tuyệt cung, ánh mắt kia một mực in sâu trong lòng hắn, có lau cũng không đi, không lúc nào là không ảnh hưởng đến đạo tâm hắn.

...

...

- Một kiếm này của ta, ngay cả thanh trọc trên thế gian đều chém ra được, há lại chém không đứt tà thuật kia của ngươi?

Thấp giọng rống to một tiếng, hắn đột nhiên không tránh không né, lao thẳng tới giữa trời, lần nữa hung hăng vung kiếm chém lên hư không.

Nhưng nếu một kiếm này vẫn không hiệu quả, hắn liền cũng lâm vào tuyệt cảnh.

Thừa Thiên thiếu chủ cười lạnh, một thân kiếm ý tung trào, chuẩn bị chế trụ Phương Nguyên.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, khoảnh khắc kiếm này của Phương Nguyên chém xuống, đột nhiên toàn bộ kiếm ý quanh người đều rụt trở về, bất giác ngưng tụ lại với nhau, tùy theo kiếm này chém ra, kiếm ý phảng phất cũng được ngưng luyện lại thành một điểm!

Xùy...

Tùy theo đạo hồng quang do tà kiếm vạch ra xẹt qua, trong hư không liền xuất hiện một đạo hắc tuyến.

Đó là dấu hiệu cả hư không đều đã kiếm này của hắn chém làm đôi.

Sau đó đạo hắc tuyến kia không ngừng vươn dài, thoáng chốc đã vắt ngang giữa hắn và kiếm linh Mẫn trưởng lão.

Két băng...

Có tiếng vang rất nhỏ chỉ mỗi Thừa Thiên thiếu chủ nghe được.

--------
Bình Luận (0)
Comment