Chương 1147: Ngàn vạn oan hồn vào trong một kiếm (2)
Sát na đó, một thân kiếm ý của Phương Nguyên bùng lên, ngưng luyện vô cùng, giống như sông dài sóng lớn, cuộn trào đáng sợ, quan trọng hơn là, trong kiếm ý này mang theo một loại hạo nhiên chi khí khó mà hình dung, phảng phất như muốn đẩy ra hết thảy ô trọc trên thế gian.
Khăng khăng kiếm quang được thúc giục ra từ hạo nhiên kiếm ý kia lại tà tính vô cùng.
Bản thân thanh trường kiếm này đã lộ ra một cỗ tà khí, toàn thân màu đen, mặt trên hiện đầy đường vân màu máu, giống hệt như huyết mạch con người, ở chỗ chuôi kiếm còn mọc Tà Nhãn, lúc này dù đang nhắm lại, nhưng vẫn mang đến cho người cảm giác tà dị khó mà hình dung. Tùy theo Phương Nguyên thúc giục kiếm ý, từ trên thanh kiếm đột ngột bay ra vô số đạo bóng dáng màu đen vô cùng quỷ dị.
Ầm ầm...
Những bóng dáng kia phô thiên cái địa, như thủy triều cuốn thốc về phía trước.
- Kiếm linh?
Có Thừa Thiên trưởng lão nhịn không được nghẹn ngào kêu lớn:
Hắn tu luyện ra kiếm linh từ khi nào?
Những người khác, vô luận là trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo hay đệ tử Tẩy Kiếm Trì, lúc này đều kinh hãi mở to hai mắt.
Đây thật là kiếm linh ư?
Nhìn bộ dáng và khí thế kia, có vẻ đúng thật là kiếm linh, nhưng then chốt là...
... Mẹ nó, ai từng thấy một kiếm chém tới, liền bay ra nhiều kiếm linh như vậy?
Đây là chính đạo mà ngươi nói đấy ư?
Dù có là Thừa Thiên thiếu chủ cũng chẳng qua mới điều khiển bảy tám đạo kiếm linh mà thôi, bốn tên trưởng lão, tu vi rõ ràng đều là Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ luyện hóa bốn năm đạo kiếm linh, mà Phương Nguyên chém ra một kiếm này, kiếm linh bay ra lại đen nghịt cả góc trời, sợ rằng phải đến hàng ngàn hàng vạn con?
Không khả năng, cũng không hợp lý...
Dù là Thừa Thiên thiếu chủ cũng bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa nhảy dựng.
Nghĩ mãi mà không thông.
Hắn còn tưởng rằng Phương Nguyên căn bản không tu luyện kiếm linh, nhưng không ngờ một kiếm vừa chém ra này căn bản không chỉ có một đạo kiếm linh, điều này căn bản là không thể, kiếm ý của hắn trong kiếm tu Thừa Thiên kiếm đạo là nhờ trời xanh ưu ái, nhờ đó mới luyện ra chín đạo kiếm linh, sau đó lại giành được kiếm linh từ thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão, càng là không tiếc hết thảy đại giá, sử dụng bí pháp luyện hóa luôn cả nàng...
Đến bước này cũng đã là cực hạn.
Thậm chí ở trong hàng ngũ người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo, hắn đã được tính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Dù là phụ thân hắn cũng chẳng qua mới luyện hóa được hơn mười đạo kiếm linh, then chốt là, phụ thân hắn không có kiếm linh Nguyên Anh Kiếm Tiên, bởi vậy thật tính ra, lại cũng không bằng hắn, chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ được, Phương Nguyên lại có nhiều kiếm linh đến vậy?
Dù những kiếm linh mà Phương Nguyên tu luyện này nhìn qua không hề giống là được luyện chế từ thần hồn thượng giai, nhưng không chống được số lượng nhiều a!
Hàng ngàn hàng vạn con, chỉ nhìn thôi cũng đủ dọa chết người!
Hắn thực sự không hiểu, dù Phương Nguyên có thể luyện hóa nhiều kiếm linh như vậy, lại làm sao điều khiển hết cho được?
...
...
- Không ngờ còn có chiêu này?
Nhưng ngay khi chúng nhân đều đang kinh hãi, chính bản thân Phương Nguyên lại cũng bị dọa nhảy dựng.
Thật ra hắn cũng không biết hậu quả khi chém ra một kiếm này.
Trên thực tế hắn chỉ là vượt qua đạo tâm chi kiếp trong thức hải, nhờ đó phóng đại kiếm ý, Ma Ấn Kiếm cũng dưỡng thành, lại thêm chính hắn cũng biết mặc dù kiếm ý đại thành, nhưng đối mặt Thừa Thiên thiếu chủ, sợ rằng phần thắng sẽ không lớn, bởi vậy liền trực tiếp thi triển kiếm này, nhưng vừa thi triển ra mới phát hiện, thanh tà kiếm này được mình dưỡng lâu như vậy, không ngờ lại đã khủng bố đến bước này...
Trong ma ấn kia vốn đã có vô số đạo oan hồn, trước đây trong thức hải hắn có vô số huyết thi chìm nổi, thật ra mỗi một bộ huyết thi chính là một thần hồn trong ma ấn. Giờ sau khi hắn trấn áp Ma Ấn Kiếm, lại dùng kiếm ý bản thân thúc giục, liền lập tức xuất hiện cảnh tượng nằm ngoài dự liệu này, ngàn vạn oan hồn cuốn theo kiếm khí bay ra, thanh thế khủng bố vô biên!
Càng đáng sợ hơn là, thế này còn xa mới đến cực hạn...
Thậm chí Phương Nguyên có thể cảm giác được, ở trong tà kiếm còn có mấy đạo khí tức đáng sợ dị thường.
Hoa...
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ đại biến, không chút nghĩ ngợi liền vội thúc giục thần hồn Mẫn trưởng lão ở sau lưng, chỉ sát na, trên thần hồn Mẫn trưởng lão, một đoàn ánh kiếm màu trắng được ngưng tụ ra, sau đó ầm vang khuếch tán, giống như một dải lụa trắng vắt ngang trước người, che kín trước sau không lọt dù chỉ giọt nước, cường hành ngăn cản ngàn vạn kiếm linh xâm thực.
Nguyên Anh Kiếm Tiên quả nhiên vẫn là Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Dù lúc này chỉ tồn tại dưới hình thái một đạo kiếm linh, nhưng dưới sự thúc giục toàn lực của Thừa Thiên thiếu chủ, lại cũng đáng sợ dị thường, đoàn kiếm ý kia tựa như cột trụ chống trời, mặc cho sóng dữ cuộn trào, ta vẫn sừng sững bất động, cường hành tách đôi ngàn vạn kiếm linh ra hai nửa.
Cũng sát na đó, ánh mắt Phương Nguyên rơi trên thần hồn Mẫn trưởng lão.
Lúc này kiếm ý được thúc giục tới cực hạn, Mẫn trưởng lão cũng trở nên chân thực vô cùng, sống động không khác gì người thật, nhưng rõ ràng vẫn có khác biệt so với lúc trước, trên mặt không có nửa điểm biểu tình, tựa như con rối vậy, bản thân cũng không hiểu làm sao vận dụng lực lượng, chỉ biết dùng kiếm tâm kiếm ý sinh tiền từng dưỡng ra, tùy tiện vung vẫy thuận theo ý Thừa Thiên thiếu chủ.
- Ai...
Nhớ tới vẻ uy phong truy sát mình vạn dặm của nàng khi trước, Phương Nguyên không khỏi thở dài một tiếng.
Sau đó, ánh mắt dần trở nên kiên định.
--------