Chương 1146: Ngàn vạn oan hồn vào trong một kiếm (1)
Phương Nguyên không để ý tới hắn, mà vẫn nhíu mày cân nhắc:
A, đúng rồi, pháp môn đề thăng tu vi của các ngươi chính là dùng kiếm linh, nhưng kiếm linh dù sao cũng là do thần hồn người khác luyện thành, dù các ngươi lấy bí pháp tu luyện thì cũng cần không ngừng áp chế tàn niệm của người khác. Chỉ là kiếm ý các ngươi không đủ, mới đầu còn có thể áp chế, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, uy hiếp kiếm linh tạo thành đối với các ngươi liền càng lúc càng đến lớn, cứ vậy ác tính tuần hoàn, cuối cùng hình thành một vòng lặp vô hạn, bức bản thân đến mức không còn đường lui, sự thật có phải thế không?
Hắn nhìn qua pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, giờ lại lĩnh hội được diệu dụng của Vô Khuyết Kiếm Ý, tự nhiên không khó để đoán ra chân tướng.
- Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!
Nghe được lời ấy, bốn tên trưởng lão đều biến sắc, nghiêm mặt kinh hãi hét lớn.
Bọn hắn nhìn nhau một cái, thần tình đều tựa như gặp phải quỷ, bọn hắn dám chắc hiện tại Phương Nguyên không hề tu luyện qua Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng vì sao hắn lại dễ dàng nói ra được bí mật sâu nhất của Thừa Thiên Kiếm Điển, hơn nữa còn nói chuẩn xác đến vậy?
Điều này quả thực quá dọa người!
Quan trọng hơn là, Phương Nguyên nói ra bí mật của bọn hắn ngay trước mặt đệ tử Tẩy Kiếm Trì, như thế há không chẳng khác bạo lộ nhược điểm của bọn hắn ra trước mặt người thiên hạ? Nếu người Tẩy Kiếm Trì biết nhược điểm chí mạng này trong Thừa Thiên Kiếm Điển, như vậy ai có thể cam đoan không có cao năng đại đức trong Tẩy Kiếm Trì thông qua đó suy xét ra một loại pháp môn tu hành đặc biệt nhắm vào bọn hắn?
- Đừng nhiều lời!
Thừa Thiên thiếu chủ nghe vậy cũng sầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
Phương đạo hữu, ngươi vẫn nên lấy ra pháp môn tu luyện kiếm ý thì hơn!
Đám trưởng lão cũng lập tức hiểu ý thiếu chủ.
Dù phải thừa nhận bí mật này cũng không sao, chỉ cần sau đó giết sạch tất cả những người liên quan là được.
Phương Nguyên nói:
Pháp môn này ta có thể cho các ngươi, nhưng vẫn phải cần các ngươi bỏ ra một chút đại giá...
Thừa Thiên thiếu chủ điềm nhiên nói:
Ngươi nói đi!
Phương Nguyên tiếp lời:
Chém rụng kiếm linh đang có!
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?
Chư vị trưởng lão nghe xong lập tức giận tím mặt, mắt lộ sát cơ.
Phương Nguyên lại hết sức nghiêm túc nói:
Chém rụng kiếm linh, tự nhiên sẽ không có ẩn tật nữa!
Mấy tên trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo đều giận quá hóa cười, liếc nhau một cái, sau đó cười lạnh:
Là chính ngươi muốn chết!
Bọn hắn sao lại không biết điều Phương Nguyên nói là sự thật, nhưng lời nói thật này lại chẳng khác gì nói nhảm.
Kiếm linh đã bị bọn hắn luyện thành một thể, làm sao có thể chém rụng?
Hơn nữa, đối với bọn hắn mà nói, một thân kiếm linh cũng tương tự như đạo cơ, dù có thể chém bỏ, nhưng ai lại tự chủ động phế đi tu vi?
- Vậy thì hết cách rồi!
Phương Nguyên lắc đầu, không nói gì thêm.
- Xem ra bản tọa thành tâm đối tốt với ngươi, đổi lại ngươi vẫn muốn đối nghịch với ta!
Thừa Thiên thiếu chủ cũng không nhiều lời, từ từ tiến lại, trên thân tung trào sát khí, xem ra đã không có ý tiếp tục dông dài với Phương Nguyên. Theo như hắn thấy, dù kiếm ý Phương Nguyên có đại thành thì tu vi kiếm đạo vẫn kém mình một cảnh giới, quan trọng hơn là, hiện tại mình đã luyện hóa thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, đối phương sao có thể là đối thủ cho được?
So với lời qua tiếng lại dài dòng, không bằng trực tiếp động thủ cho thật thống khoái!
- Ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi, càng không ghét bỏ gì ngươi, huống hồ ngươi quả thực từng cứu mạng ta ..
Phương Nguyên đối diện thẳng mặt với hắn, thản nhiên nói:
Chỉ đáng tiếc đường chúng ta đi không giống nhau!
- Đều là tu luyện Thừa Thiên kiếm đạo, ngươi lại nói đường chúng ta đi khác nhau?
Thừa Thiên thiếu chủ giận dữ, đột ngột bước ra một bước, trường kiếm màu đen trong tay khe khẽ rung lên, từng đạo khí tức âm sâm dần khuyếch đại.
- Chẳng qua là tu ra được thêm chút kiếm ý, liền dám khoe khoang trước mặt bản tọa?
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thấp giọng quát một tiếng, tùy theo kiếm đạo thi triển, cuồng phong xung quanh đột nhiên gào thét, bảy tám đạo bóng dáng màu đen treo lơ lửng giữa không trung, riêng bản thân hắn cũng kích phát ra một đạo kiếm khí đáng sợ, phủ kín hư không, hệt như một mảnh sương mù, bao trùm về phía Phương Nguyên:
Dù kiếm ý ngươi đại thành thì đã sao, chẳng lẽ mấy đạo kiếm linh này của bản tọa còn không chém được ngươi?
Sâu trong tuyết nguyên không tiện thi triển thần thông, kiếm đạo ngược lại thành là pháp môn ngăn địch tốt nhất.
Mà trong một kiếm này của Thừa Thiên thiếu chủ, liền đã triển lộ ra tu vi kiếm đạo cao hơn Phương Nguyên nguyên một đại cảnh giới.
Xét theo góc độ nào đó, hai bên căn bản không cần phải đấu.
Thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng...
- Ngươi có kiếm ý ta cũng có, ta có kiếm linh ngươi lại không có a...
...
...
- Kiếm linh?
Nhưng Phương Nguyên đón lấy kiếm này, lại chỉ khẽ hít sâu một hơi, ngay khi kiếm khí vô biên kia vọt tới, hắn đột nhiên giơ tay phải án lên hư không, trong lòng bàn tay lập tức có lôi quang lấp lánh, ngưng tụ ra một thác lôi...
Chúng tu xung quanh không khỏi kinh ngạc:
Vào sâu trong tuyết nguyên thế này rồi mà hắn vẫn muốn dùng thần thông ngăn địch?
Chẳng qua rất nhanh bọn hắn đều trợn tròn mắt.
Tay phải Phương Nguyên lăng không ấn xuống, chỉ thấy trong đoàn sấm sét kia bất ngờ xuất hiện một con cóc xấu xí, ngơ ngác ngồi xổm trên đất, sau đó tùy theo bàn tay Phương Nguyên ghìm xuống, con cóc đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong mồm phun ra một chuôi kiếm giống như đầu quỷ, Phương Nguyên thuận thế cầm lấy chuôi kiếm, trở tay rút kiếm ra.
--------