Chương 1145: Ta không phụ đạo, trời không phụ ta (2)
Trước là kinh ngạc nhìn con mèo trắng kia một cái, sau đó liền lạnh lùng quay sang Phương Nguyên, quanh người hiện ra hàn ý sâm nhiên, như cười mà không phải cười nói:
Phương đạo hữu, bản tọa tự nghĩ một mực đối xử với ngươi không sai, trước sau cũng đã hai lần cứu mạng ngươi, giờ ta cũng không nhiều lời, ngươi làm sao dưỡng thành kiếm ý bậc này, thống khoái nói cho ta, chúng ta liền không ai nợ ai!
Nghe vậy Phương Nguyên bất giác hơi ngớ, kinh ngạc nói:
Ta dưỡng thành kiếm ý?
Tử tế cảm nhận, trên mặt từ từ chớp qua một tia cả kinh.
Kiếm ý hắn đình trệ đã lâu, không ngờ sau khi trải qua phen tâm kiếp vừa rồi lại đã bắt đầu đề thăng.
Sau một hồi trầm mặc hắn mới dần hiểu ra.
Trên mặt không khỏi chớp qua ý cười, thấp giọng lẩm bẩm:
Ta không phụ đạo, trời không phụ ta...
Lòng bàn tay mở ra, một sợi kiếm ý lưu chuyển, như chùm sương khói nho nhỏ, biến ảo khôn lường.
Phương Nguyên cảm nhận kiếm ý biến hóa, tâm tình thực sự có chút phức tạp.
Trải qua phen đạo tâm chi kiếp này, kiếm ý theo đó tăng vọt, điều này có phần nằm ngoài dự liệu của hắn, chẳng qua tử tế hồi tưởng một phen, liền cũng cảm thấy đây là chuyện hẳn nên.
Chặng đường vừa qua, hắn vượt ngang chín đạo tuyết tuyến, tiến vào sâu trong tuyết nguyên, không biết gặp bao trắc trở, nhất là ở trong địa cung, bị Nguyên Anh Kiếm Tiên truy sát hơn vạn dặm, nhiều lần đi giữa lằn ranh sinh tử, bản thân cũng được ma luyện đến cực trí, vô luận là một thân pháp lực hay lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, hết thảy đều được đề thăng một bậc. Thật ra ngay từ lúc ở địa cung, hắn sớm đã có cơ hội thành tựu kiếm ý đại thành, chỉ là khi ấy đạo tâm hắn đã bất ổn, chưa kịp phát giác thời cơ.
Thẳng đến hôm nay, chém đi ma ý trong lòng, đạo tâm ổn định, kiếm ý liền cũng theo đó phóng đại.
Cũng chính bởi thế, trong lòng hắn lại càng thêm vui sướng, thầm nhủ đúng là người có tâm trời không phụ, đạo tâm mình bị tổn hại, nhưng sau cùng vẫn thủ vững, chưa từng nhập ma, mà sau khi vượt qua tâm kiếp, lập tức liền được đến đại lễ từ thượng thiên!
Đồng thời, trong lòng ẩn ẩn suy tư, dần dần hiểu được nguyên nhân vì sao Vô Khuyết Kiếm Kinh khó thành kiếm ý, chẳng qua là kiếm đạo này quá mức tuyệt đối, yêu cầu người tu kiếm phải một lòng si tâm với kiếm, tâm ý thủ vững đến không rảnh để ý tới bên ngoài mới có thể thành tựu kiếm ý đại thành, trong khi thời gian hắn bỏ ra cho kiếm đạo vẫn xa xa không đủ, tự nhiên không cách nào giành được kiếm ý đề thăng.
Thẳng đến lần này, bản thân trải qua rèn luyện trên tuyết nguyên, cuối cùng mới đạt đủ yêu cầu.
Xét theo khía cạnh nào đó mà tới, thậm chí là đã rèn luyện quá mức cần thiết, trong Vô Sinh kiếm trủng, bởi vì nhìn thấy kiếm trủng trống không mà thất vọng, suýt nữa đạo tâm thất thủ, lại bởi áp lực quá lớn, cho nên đạo tâm suýt nữa sụp đổ, bị ma ý thừa cơ xâm thực!
Nhưng sau khi vượt qua kiếp nạn, lập tức công đến viên mãn, gần tới đại thành...
Đương nhiên, chỉ là gần tới đại thành mà thôi, còn thiếu một vài thứ, thế nên kiếm ý chưa thể đạt tới viên mãn đại thành.
Thừa Thiên thiếu chủ lại không để ý tới cảm khái trong lòng Phương Nguyên, thấy hắn như có điều suy nghĩ, không khỏi lạnh giọng nói:
Phương đạo hữu, từ khi ngươi ta gặp nhau, ta liền lấy lễ đối đãi ngươi, lúc trước vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì này truy sát ngươi vạn dặm, chính là ta cứu ngươi, vừa nãy những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này muốn giết ngươi, cũng là ta cứu ngươi. Mới cách đây không lâu, vì con đường tu hành của ngươi, ta thậm chí thoải mái đưa tặng Thừa Thiên Kiếm Điển, giờ ta muốn cầu ngươi pháp môn tu luyện kiếm ý, không quá phận chứ?
Lúc này, không chỉ hắn, ngay cả bốn tên Thừa Thiên trưởng lão đều đầy mặt kích động.
Đối với người ngoài mà nói, thực sự rất khó để tưởng tượng tâm tình bọn hắn lúc này.
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên kiếm ý đại thành, thần sắc chỉ hơi chút kinh ngạc mà thôi, dù sao bọn hắn cũng khác với người tu luyện Thừa Thiên Kiếm Đạo, một thân kiếm ý có mạnh có yếu, dù không nhiều người tu luyện tới cảnh giới được như Phương Nguyên, nhưng cũng chưa đủ để khiến bọn hắn quá mức chú ý.
Song đệ tử Thừa Thiên Kiếm Đạo lại khác, nhìn bộ dạng cuồng nhiệt của bọn hắn, quả thực chỉ hận không thể trực tiếp bắt lại Phương Nguyên để truy hỏi.
- Ngươi quan tâm pháp môn tu luyện kiếm ý của ta như vậy, là bởi tu hành của các ngươi có vấn đề?
Phương Nguyên nhìn sang Thừa Thiên thiếu chủ, trầm ngâm nói:
Ta xem qua pháp môn trong Thừa Thiên Kiếm Điển của các ngươi, mặc dù có pháp môn tuyệt tâm tuyệt tính để tu luyện kiếm ý, nhưng cũng giống pháp môn tu luyện kiếm linh, đều là một đường tà đạo, không khả năng tu luyện được đến kiếm ý đại thành, mà con đường tiếp sau, các ngươi lại trực tiếp tu luyện pháp môn kiếm linh, nhìn qua thì có vẻ thực lực cực mạnh, thậm chí không thua gì pháp môn Tẩy Kiếm Trì, nhưng nếu ta đoán không lầm, tu luyện đến càng cao, liền sẽ sinh ra một ít ẩn tật không cách nào giải quyết, điều này có liên quan đến kiếm ý, đúng chứ?
Nghe hắn nhẹ nhàng nói ra lời này, Thừa Thiên thiếu chủ và bốn tên trưởng lão đều kinh hãi.
Có người nhịn không được quát to:
Nói hươu nói vượn cái gì, ngươi cứ giao pháp môn tu luyện kiếm ý ra đây là được!
--------