Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1144 - Chương 1144: Ta Không Phụ Đạo, Trời Không Phụ Ta (1)

Chương 1144: Ta không phụ đạo, trời không phụ ta (1)
Soạt...

Hai người bọn họ đều như nỏ mạnh hết đà, đón lấy mảnh kiếm ý kia, trực tiếp ngã văng ra sau.

Tuyên Trì ọe ra một búng máu tươi, thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng gần như vỡ nát, bị ép về lại nhục thân.

- Đây là chính đạo mà các ngươi tự nhận?

Trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ chớp qua ý cười lạnh lùng:

Vì chút chuyện không liên quan đến mình mà hại chết lẫn nhau?

Dứt lời, hắn quay người chém xuống một kiếm.

Meo...

Lúc này mèo trắng đã chạy hai vòng rưỡi quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết.

Mắt thấy chỉ còn nửa vòng liền có thể mang hai người này đi, nhưng kiếm của Thừa Thiên thiếu chủ rốt cuộc vẫn kịp thời chém tới trước mắt.

Mèo trắng phẫn nộ kêu một tiếng, từ đáy lòng chán ghét đám sinh linh cấp thấp này.

Chẳng qua, dù sao kiếm của đối phương cũng tương đối nhanh, nó vẫn rất là cơ cảnh “Sưu” một tiếng nhảy sang bên cạnh tránh né.

Thân hình Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết vốn đã có chút mơ hồ, lúc này lần nữa trở nên rõ ràng.

Sau cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì vẫn chẳng thay đổi được gì, Thừa Thiên thiếu chủ vẫn có đầy đủ thời gian ngăn cản mèo trắng mang đi Phương Nguyên, nhưng bọn hắn lại đã tiêu hao mất cơ hội đào tẩu duy nhất, nếu tính ra, quả thực ngu xuẩn dị thường!

Nhưng chớp mắt vừa rồi, với chuyện nào đó, lại cũng đã đủ.

...

...

- Đây... Đây là cái gì?

Kinh văn màu vàng óng kia xuất hiện, toả ra ánh sáng chói lọi, khiến thức hải Phương Nguyên sáng bừng cả lên.

Ở chiều ngược lại, huyết hải vô biên kia lại đột nhiên như băng tuyết gặp phải trời hè, nhanh chóng tiêu tán đi.

Ý chí ẩn thân trong huyết hải căn bản không biết đây là chuyện gì, cũng không biết được Phương Nguyên rõ ràng đang ở bước đường cùng, khăng khăng bởi vì hai câu không đầu không đuôi kia, đột nhiên đạo tâm lại lần nữa trở nên kiên định, so với thái độ chấp ảo lúc trước thì còn kiên định hơn mấy lần...

Nhưng dù nó nghĩ không thông, lại cũng ý thức được tình thế hung hiểm hiện tại, loại lực lượng kia quá mức đáng sợ, căn bản không phải thứ hiện tại nó có thể ngăn cản.

Trước đây hắn còn mừng thầm, bởi vì đạo tâm Phương Nguyên bị tổn hại mình mới sớm thức tỉnh, nhưng giờ lại bắt đầu hối hận.

Thật là xui xẻo, thức tỉnh sớm, lực lượng không đủ, lại phải tranh đấu đạo tâm với quái thai như Phương Nguyên, vậy khác gì tìm chết đâu!

Hắn không cam tâm cứ thế bị trấn áp, bèn liều mạng cuộn lên lực lượng huyết hải vô biên, ý đồ cường hoành luyện hóa Chân Linh Phương Nguyên, nhưng vừa rồi, nó thừa lúc Phương Nguyên đạo tâm thất thủ mới thế như vô địch, còn lúc này, bên người Phương Nguyên có kinh văn vàng óng chói lòa như mặt trời giữa trưa, ở trước mặt kim quang đó, lực lượng huyết hải của nó hoàn toàn không có chút năng lực chống đỡ nào.

- Không thể... Không thể nào...

Ý chí kia liều mạng kêu to, nhưng huyết hải vẫn cứ dần rụt nhỏ, lộ ra một thanh kiếm trong thức hải Phương Nguyên.

Đó chính là Ma Ấn Kiếm lúc trước được Phương Nguyên nuôi dưỡng trong cơ thể để ôn dưỡng kiếm ý, đến sau hắn tu thành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, kiếm này lại ở trong cơ thể Lôi Linh Cáp Mô, lúc nuôi ở huyết trì, tựa hồ luôn luôn có được liên hệ nào đó với hắn, lại một mực tận hết khả năng rời xa hắn, trước sau mấy năm, kiếm này mãi vẫn chưa thành, kiếm ý Phương Nguyên cũng không thấy tăng trưởng, thẳng đến hôm nay.

Hiện tại, thanh kiếm này rốt cục lần nữa xuất hiện trước mắt Phương Nguyên.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm, cảm thụ được ý chí còn sót lại trên thân kiếm đang gầm gào không cam tâm, Phương Nguyên nhàn nhạt khẽ cười, nói:

Đấy đều là lời thánh hiền nói, nếu ngươi có thể hiểu được đại đạo nhân gian, vậy ngươi liền đã không phải chỉ là một kiện ma vật...

Lúc nói chuyện, thần sắc hắn rất lạnh lùng, thậm chí có chút khinh bỉ, cứ thế vươn tay bắt tới Ma Kiếm.

Luận lực lượng, ma ấn này cuồng bạo vô biên, quỷ dị không gì sánh được, có thể nói là khủng bố khó diễn tả bằng lời.

Nhưng luận về đạo lý, nó thực sự kém không chỉ một điểm nửa điểm...

- Ngươi sẽ thất bại...

- Ngươi sẽ thất vọng...

Ma Kiếm run rẩy trong lòng bàn tay Phương Nguyên, giận dữ kêu hét:

Sớm muộn rồi cũng có lúc đạo tâm ngươi sụp đổ!

Sẽ không sụp đổ nữa đâu!

Phương Nguyên bình tĩnh đáp, vững vàng siết chặt thanh kiếm trong tay, tùy theo hắn nắm chặt, thần niệm ba động của ý chí còn sót lại trên thân kiếm càng lúc càng yếu, cuối cùng hoàn toàn mất đi tiếng thở, trốn vào sâu trong Ma Kiếm, trầm ngủ không thấy động tĩnh, trên mặt Phương Nguyên bất giác hiện lên ý cười thản nhiên, nhẹ giọng lẩm bẩm trong thức hải.

- Đại đạo tàn khuyết, nhưng cầu tự thân viên mãn!

- Nhân gian xấu xí, nguyện thủ một tuyến thanh trọc!

Khe khẽ nói xong hai câu kia, hắn đột nhiên mở mắt ra.

...

...

Cũng sát na này, Thừa Thiên thiếu chủ đã thúc giục thần hồn Mẫn trưởng lão đánh tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy hư không chung quanh toàn là kiếm ý cuồng bạo vô tận, hệt như gió tuyết trên tuyết nguyên đang bao bọc lấy mình. Hắn mặt không đổi sắc, đưa tay nắm lấy Kim Hàn Tuyết, cấp tốc bước ra mấy bước trong hư không, thân hình vô cùng quỷ dị đi đến bên ngoài phạm vi kiếm ý bao phủ.

Sau đó hắn đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bả vai Kim Hàn Tuyết lúc này vẫn còn đang ngấn lệ, nói:

Cám ơn ngươi!

Tiếp sau, trong ánh mắt ngạc nhiên của Kim Hàn Tuyết, hắn từ từ tiến thẳng về phía trước.

Mèo trắng thấy bộ dáng này của hắn, ngược lại bị câu lên hứng thú, nhàn nhã nằm xuống xem kịch hay.

Một kiếm thất bại, Thừa Thiên thiếu chủ lại không có vẻ gì là thất vọng.

Vừa nãy hắn chỉ lo lắng Phương Nguyên sẽ đột nhiên đào tẩu mà thôi, giờ thấy đối phương không thể đào tẩu, hắn liền cũng yên tâm.

--------
Bình Luận (0)
Comment