Chương 1143: Nhìn lầm (2)
Kiếm Tử Tuyên Trì cũng nhìn sang Nguyên Anh Kiếm Tiên, thảng thốt nói:
Sư thúc, vừa rồi chúng ta nhìn lầm...
Ngữ điệu xen lẫn đắng chát không cách nào dấu giếm:
Vừa rồi không phải hắn nhập ma, mà là đang kháng cự ma niệm!
- Thứ hắn tu luyện không phải Thừa Thiên Kiếm Điển...
Đám tà kiếm tu lại càng thêm kinh hãi quát to:
Không thể nào, sao kiếm ý của hắn đề thăng nhanh như vậy?
Lần đầu tiên đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy Phương Nguyên, vốn tưởng rằng hắn đang nhập ma, khi đó một thân tà khí trên thân hắn quả thực rất đáng sợ.
Hơn nữa cốt đàn màu trắng bên cạnh hắn khi đó càng là thứ mà Tẩy Kiếm Trì căm hận đến tận xương tủy, cộng thêm ấn tượng chẳng tốt lành gì trước đây, thế là nhận định hắn sẽ nhập ma, sau đó liền lập tức ra tay không chút mảy may do dự nào, dù ngại bởi lệnh từ kiếm thủ, không trực tiếp chém giết Phương Nguyên, nhưng cũng dùng kiếm ý công kích khiếu huyệt, ý đồ cường hoành ngăn hắn hành công, mặc kệ thương tàn, trực tiếp mang về Tẩy Kiếm Trì.
Nhưng không nghĩ tới chính là, hiện tại tà khí trên thân Phương Nguyên lại từ từ tan biến, hạo nhiên chính khí dần bành trướng, đến lúc này rốt cục bọn hắn mới hiểu ra, mình đã nhìn lầm.
Nếu Phương Nguyên quả thực đang nhập ma, như vậy với trạng thái tà khí đại thịnh khi nãy của hắn, hiện tại hẳn là đã thành công, dù cho nhập ma thất bại, như vậy cũng sẽ là kiếm ý uể oải, thân tử đạo tiêu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảnh tượng đạo tâm thủ vững, hạo nhiên chính khí tăng vọt như bây giờ.
Tình cảnh như vậy, bọn hắn làm sao còn có thể nhìn không rõ ràng?
Phương Nguyên không nhập ma, ngược lại chính đang hành công bức lui tà khí trên người!
Biến hóa này vượt ngoài dự liệu của vị Nguyên Anh Kiếm Tiên vừa quyết ý liều chết, tâm niệm theo đó khẽ chuyển, không tiếp tục tự hủy nữa.
Riêng đám tà kiếm tu thì lại đầy mặt hoảng sợ.
Thân là người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo, bọn hắn đều biết với kiếm đạo bản thân mà muốn đề thăng kiếm ý thì khó tới cỡ nào.
Tuy trên lý luận tuyệt tình tuyệt tính có thể trợ giúp bọn hắn ngưng luyện kiếm ý, nhưng người chân chính làm được lại không nhiều, chính điều này mới dẫn đến về cơ bản người tu hành Thừa Thiên kiếm đạo rất khó thành tựu kiếm ý.
Nhưng lúc này, bọn hắn lại hoảng sợ phát hiện, Phương Nguyên rõ ràng không tu luyện pháp môn trong Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng kiếm ý lại vẫn cứ ầm ầm tăng vọt, hơn nữa còn hoàn toàn khác biệt với kiếm ý của bọn hắn. Kiếm ý này đường đường chính chính, chứa đầy một cỗ hạo nhiên chính khí, điều này quả thực không khác gì người bình thường thói quen đi đường nhỏ, trèo qua vách dốc leo lên đỉnh núi mới chợt phát hiện đã có người thuận theo đại lộ leo đến đỉnh phong!
Xung kích này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Thiếu chủ, nếu chúng ta cũng có thể có được kiếm ý bậc này, như vậy ẩn tật trong người...
Một vị trưởng lão nghĩ đến vấn đề này, vội thất thanh la lên.
- Bắt lấy hắn!
Sắc mặt Thừa Thiên thiếu chủ không giấu được vẻ ngưng trọng, tựa hồ rất kinh ngạc, cũng rất nghi hoặc.
Nhưng mắt thấy con mèo trắng kia chạy vòng quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết hai vòng, sau đó bóng dáng hai người bọn họ liền càng lúc càng mờ nhạt, tựa hồ sắp tan biến khỏi phiến không gian này, lập tức hắn không cố được suy nghĩ quá nhiều, vội hét lớn một tiếng, thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão đánh tới.
Đồng thời với đó, bốn tên trưởng lão còn lại cũng đều vứt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì sang một bên, liều mạng ra tay về phía Phương Nguyên, mới đầu bọn hắn tưởng rằng vô luận Phương Nguyên hành công thế nào, sau cùng nhất định vẫn sẽ bị khống chế, nhưng giờ tình thế đại biến, Phương Nguyên chẳng những không nhập ma, ngược lại còn kháng cự ma niệm, khủng bố hơn chính là, không ngờ hắn lại dưỡng thành kiếm ý hùng hậu đến vậy...
Nếu bọn hắn cũng có thể được đến phương pháp dưỡng thành kiếm ý này, chẳng phải sẽ chữa khỏi ẩn tật trên người?
Thế là, lúc này bọn hắn đã không cố được cái khác, cứ phải trước bắt lại Phương Nguyên rồi tính!
- Làm sao bây giờ?
Sát na này, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều thần sắc phức tạp ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới trên thân Phương Nguyên sẽ xuất hiện biến hóa bực này, càng không nghĩ tới, chớp mắt khi biến hóa vừa xuất hiện, Thừa Thiên kiếm đạo lại bỏ qua bọn hắn, quay đầu chuyển sang tấn công Phương Nguyên. Như thế không nghi ngờ bằng với cho bọn hắn cơ hội, thừa lúc người Thừa Thiên kiếm đạo tấn công Phương Nguyên liền mau chóng trốn đi, mặc dù bên ngoài băng thiên tuyết địa, nhưng rốt cuộc có thể trốn được người nào hay người đó.
Song bọn hắn mới vừa ý thức được, hóa ra bên mình đều hiểu lầm Phương Nguyên, giờ chẳng lẽ lại cắm đầu chạy thẳng?
- Ngươi dẫn bọn hắn đi trước...
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ là lời này lại thoát ra từ miệng hai người.
Hiện tại trong đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, người còn sức đánh một trận chỉ có mỗi Nguyên Anh Kiếm Tiên và Kiếm Tử Tuyên Trì, hai người bọn hắn gần như cùng lúc làm ra quyết định, đồng thời quát lớn, sau đó liền cũng đồng thời vọt tới Phương Nguyên.
Thẳng đến khi ra tay, bọn hắn mới phát hiện đối phương đều công tới, biểu tình không khỏi hiện vẻ đắng chát.
Chỉ là đã ra tay, tự nhiên không cách nào thu hồi, lúc này chỉ còn nước liều chết đến cùng.
Một đoàn kiếm ý, một mảnh gió tuyết đồng thời đánh tới sau lưng đám tà kiếm tu.
Thừa Thiên thiếu chủ và bốn đại trưởng lão đều đại nộ:
Đến lúc này rồi còn có tâm tư nhúng mũi vào chuyện người khác?
Ầm ầm!
Bọn hắn không dám giơ lưng đón lấy Vạn Niên Băng Phách Kiếm và thế công từ một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên, lúc này đành chỉ còn cách vội vã xoay người, mười mấy đạo kiếm linh phóng đại giữa không trung, giống như một mảnh sóng cả, hung hăng quất đánh về phía Nguyên Anh Kiếm Tiên và Tuyên Trì.
--------