Chương 1142: Nhìn lầm (1)
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
Ngay khi bọn hắn sắp nhào tới trước mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên đã bị Thừa Thiên thiếu chủ đánh lén trọng thương chợt mở mắt ra, trong mắt tuôn ra quang hoa, một người tí hon bộ dạng giống hệt hắn thình lình hiện ra, tay cầm một đạo kiếm quang nhảy lên giữa không trung, sau đó đột ngột vung về phía trước.
Đạo kiếm quang kia đáng sợ vô cùng, trực tiếp xoắn nát một mảnh hắc triều, sau đó vọt thẳng về phía Thừa Thiên thiếu chủ.
- Không hay, Nguyên Anh thoát xác...
Chúng tu tại trường đều kinh hãi, vô luận chính tà đều thất thanh kêu lên.
Chẳng ai ngờ rằng, giữa thời khắc sinh tử quan đầu này, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia lại không tiếc dùng Nguyên Anh thoát xác ngăn địch.
Có rất ít kiếm tu am hiểu Nguyên Anh thoát xác, thậm chí phần nhiều căn bản không cách nào thoát xác. Nếu cường hoành thoát xác, dù trong thời gian ngắn có khả năng phát huy ra lực lượng cực mạnh, nhưng có thể trở lại được trong nhục thân hay không lại là vấn đề không có đáp án.
Mà vị Nguyên Anh Kiếm Tiên này rõ ràng là bởi vì nhục thân trọng thương, thực lực không đủ mới dứt khoát liều mạng.
Lúc thoát xác, hắn đã không ôm theo hi vọng trở lại nhục thân.
Bá!
Nguyên Anh vừa thoát xác liền trực tiếp vung kiếm chém tới trước mặt Thừa Thiên.
Thừa Thiên thiếu chủ rõ ràng cũng cả kinh, may mà hắn đã luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão, sát na đó, bóng dáng Mẫn trưởng lão vọt thẳng đến trước người, va chạm với Nguyên Anh của vị Kiếm Tiên kia, sau đó cả hai đồng thời giật lùi ra sau.
Lần này ngay cả Thừa Thiên thiếu chủ cũng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, căm hận nói:
Cường hành thoát xác, để ta xem ngươi còn có thể gắng gượng bao lâu...
Vừa nói chuyện, hắn vừa thúc giục kiếm linh Mẫn trưởng lão hộ thể, chính mình thì lui ra sau một bước, vẫy tay một cái, ầm ầm, từ lối vào kiếm trủng dẫn vào một đoàn gió tuyết bên ngoài, tựa như thần thông, vung tay lên, trực tiếp chỉ hướng Kiếm Tiên Nguyên Anh, toàn bộ nhiệt độ trong kiếm trủng bỗng chốc giảm mạnh.
Trên tuyết nguyên này, Nguyên Anh bình thường đều không dám thoát xác, huống hồ là kiếm tu như ngươi?
Nhìn Nguyên Anh Kiếm Tiên bị gió tuyết bọc kín, trên mặt Thừa Thiên thiếu chủ chớp qua ý cười lạnh lùng, đồng thời phất phất tay.
Mấy tên trưởng lão căn bản không cần chờ hắn phân phó, lập tức điên cuồng tấn công về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang trọng thương. Dù sao tu vi bọn hắn cũng là Nguyên Anh, dù bởi không có dị bảo hộ thể, xông vào đạo tuyết tuyến thứ chín đã bị gió tuyết đông không nhẹ, nhưng giờ đã ở trong kiếm trủng thời gian tương đối dài, pháp lực dần được khôi phục phần nào, thế công theo đó càng lúc càng mãnh liệt.
Dưới tình cảnh đó, dù là vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia cũng chống đỡ không nổi, đường đường một vị Kiếm Tiên, một vị Kiếm Tử, lại thêm nhiều tinh anh áo trắng như vậy, nhưng ở trong kiếm trủng này lại nơi nơi bị người chế trụ, không có hi vọng lật bàn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đắng chát.
Hắn không tiếc mạng sống, dùng ra Nguyên Anh thoát xác, ý đồ tranh thủ chút hi vọng sống cho đám đệ tử, nhưng không nghĩ tới là, Thừa Thiên thiếu chủ cũng không ngốc, trực tiếp dẫn vào gió tuyết từ bên ngoài tuyết nguyên, vừa lúc khắc chế khiến Nguyên Anh hắn đã gần như sụp đổ...
Kiếm Tử tên Tuyên Trì vốn thực lực cũng rất đáng sợ, dù đối mặt bốn đại Nguyên Anh trưởng lão của Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng không phải không đủ sức đánh một trận, nhưng khăng khăng lại bị Thừa Thiên thiếu chủ áp chế, trước đã bị thương, giờ lại càng khó mà chống đỡ, về phần mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác, dưới áp lực từ bốn đại Nguyên Anh Thừa Thiên Kiếm Đạo, mấy người có thể trụ vững được?
- Ông trời, rốt cục ngươi vẫn trợ giúp yêu tà, diệt trừ chính đạo ư?
Tiếng than thở trầm trầm vang lên, Nguyên Anh Kiếm Tiên âm thầm hạ quyết tâm, tán phát ra một đạo thần niệm mơ hồ.
- Ha ha, ta ghét nhất chính là đám người tự cho mình là chính đạo các ngươi...
Thừa Thiên thiếu chủ cảm nhận được thần niệm này, lại cười lên lạnh lùng, trong mắt chớp qua vẻ mỉa mai.
- Chính đạo bất diệt, ta dù phải hủy đi kiếm tâm cũng không từ...
Thấp giọng thở dài, trên đầu Nguyên Anh chợt tràn ra một loại quang mang u ám, đáng sợ khó mà hình dung.
- Sư thúc đừng...
Đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều kinh hãi, vội phi thân lên định ngăn cản.
Nhưng bốn tên Thừa Thiên trưởng lão lại đã đại nộ, đồng loạt tế lên vô số kiếm linh công tới, ngăn cản không cho bọn hắn tiếp cận.
Ngay thời khắc này, đột nhiên một đạo kiếm ý bay vút lên giữa không trung.
Chúng nhân vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất tuy vẫn im ắng bất động, Kim Hàn Tuyết vẫn đang một mực nắm chặt tay hắn, bản thân thì lại bị vô số kiếm quang cắt cho đẫm máu, nhưng ngoài người ý liệu chính là, nàng làm vậy tựa hồ có tác dụng, Phương Nguyên nhìn vốn đã nhập tà quá sâu, nay trên đỉnh đầu lại ẩn ẩn sáng lên kim mang.
Tà khí khi trước đang dần tan biến, thay vào là một cỗ hạo nhiên chính ý.
Ngay cả mèo trắng một mực ngồi ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, đột nhiên nhảy dựng lên, bắt đầu không ngừng đi vòng quanh Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết, mỗi đi một vòng, thân hình hai người lại mơ hồ một phần, khí cơ yếu đi một phần, tựa hồ sắp tan biến khỏi vùng không gian này, không biết là sẽ đi đâu...
Chứng kiến cảnh đó, nhất là khi cảm nhận được khí cơ biến hóa trên người Phương Nguyên, sắc mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì bất giác hiện đầy vẻ kinh hoàng.
--------