Chương 1141: Ban ta đạo tâm, trả ngươi sơ ý (nguyện vọng ban đầu) (2)
Mà hai câu này cũng chính là hai câu ảnh hưởng đến đạo tâm Phương Nguyên, với đạo tâm của hắn, đây chính là sơ hở, huyết hải chung quanh chính đang dùng ý niệm này làm vũ khí công kích, muốn cường hoành nuốt chửng hắn.
- Thà rằng ngàn năm không tìm được pháp môn, còn hơn cùng một giuộc với lũ cáo chồn...
Nhưng đón lấy vô biên huyết hải, nội tâm Phương Nguyên lại bình tĩnh dị thường, tiếng nói nhàn nhạt vang lên trong thức hải, tùy theo tiếng nói này vang lên, chung quanh xuất hiện vô số kinh văn màu vàng, những kinh văn kia đều là văn tự trong Đạo Nguyên Chân Giải mà hắn từng khổ đọc mười năm, khắc sâu trong tâm khảm, lúc này, từng câu từng chữ toả ra ánh sáng chói lọi, phủ lên Chân Linh.
- Không làm được kiếm đạo viên mãn, cũng đâu cần phải đi lên tà đạo...
- Không vừa mắt với nhân tâm xấu xí, cũng đâu cần phải xấu xí như bọn hắn...
Phương Nguyên nhìn chăm chăm huyết hải, trầm thấp hít sâu một hơi, tựa hồ có chút mỏi mệt, nhưng mỏi mệt này đã không phải cái mỏi mệt chán chường lúc trước:
Thật ra đáp án của vấn đề này, ngay từ ngày đầu tiên đi học, Chu tiên sinh đã dạy cho ta...
Lúc nói đến đây, vô số kinh văn màu vàng óng xung quanh dần dần hòa lại với nhau, sau cùng hóa thành hai câu nói.
- Thiên hành kiện, quân tử không ngừng cố gắng!
- Địa thế khôn, quân tử lấy đức làm đầu!
Không ai biết biến hóa chính đang diễn ra trên thân Phương Nguyên rốt cục là gì, ngoại trừ Kim Hàn Tuyết cũng không bất kỳ ai chú ý tới. Lúc này trận ác chiến giữa Tẩy Kiếm Trì và tà kiếm tu đang đến thời khắc then chốt, bốn tên Thừa Thiên trưởng lão đã góp nhặt không ít lực lượng, kiếm linh thúc giục đến cực hạn, hung hăng chém xuống đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
Dù người Thừa Thiên kiếm đạo sớm đánh lén từ trước, chiếm hết lợi thế, luận tu vi, bốn đại trưởng lão cũng đều là Nguyên Anh, cao hơn một cấp so với chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, nhưng ở thời khắc nguy cấp, đệ tử Tẩy Kiếm Trì vẫn phát huy ra tiềm lực vượt xa tưởng tượng, lấy đệ tử tên Tuyên Trì làm đầu, kiếm ý kích đãng, bất ngờ gắng gượng kháng cự được áp lực từ phía đám người Thừa Thiên kiếm đạo.
- Ha ha, một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì quả nhiên danh bất hư truyền...
Giữa lúc ác chiến kịch liệt, Thừa Kiếm thiếu chủ vẫn mắt lạnh bàng quan, trong lòng âm thầm tính toán.
Lúc bọn hắn vừa tiến vào, đối tượng trọng điểm đánh lén chính là Nguyên Anh Kiếm Tiên, vốn tưởng rằng chỉ cần trừ đi người này liền vạn sự đại cát, lại không ngờ Tẩy Kiếm Trì sẽ phái một vị Kiếm Tử đến đạo tuyết tuyến thứ chín, càng không nghĩ tới chính là, vị Kiếm Tử này tuy chỉ có tu vi Kim Đan, lại đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tâm, trong tay còn cầm theo một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì.
Bởi vậy, ngược lại khiến hắn phát huy ra thực lực đáng sợ hơn cả tên Nguyên Anh Kiếm Tiên kia, cộng thêm những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng liều mạng, lúc này động thủ lên, sự tình bất ngờ không dễ dàng được như trong tưởng tượng!
- Đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến...
Trong lòng hắn lóe lên ý niệm này, ánh mắt trầm xuống.
Nếu đã chiếm ưu thế, cần gì phải tiếp tục triền đấu với những người này?
Mỗi tên tà tu Thừa Thiên kiếm đạo đều bị Tẩy Kiếm Trì truy sát qua vô số lần, trong lòng sớm đều vững tin một đạo lý.
Chỉ có kiếm tu giết chết đệ tử Tẩy Kiếm Trì mới là kiếm tu lợi hại!
- Bá!
Ý niệm vừa chớp qua trong đầu hắn liền trực tiếp đạp bước đi ra, trên mặt hiện lên ý cười lạnh lùng, sau đó đột nhiên trở tay đảo ngược trường kiếm, nhè nhẹ đâm lên mi tâm, lây dính một giọt bản mệnh tinh huyết, sau đó miệng mặc niệm, một thân kiếm ý bỗng chốc tăng vọt, bên người vang lên mấy tiếng vù vù, bảy tám đạo bóng dáng màu đen hiện ra, lẳng lặng trôi nổi giữa hư không.
- Giết bọn hắn!
Thừa Thiên thiếu chủ khẽ cười, niết kiếm chỉ tới.
Bảy tám bóng đen bên cạnh hắn đồng loạt tung ra từng đạo kiếm ý, hệt như bảy tám vị kiếm tu thực lực không thua gì đệ tử áo trắng Tẩy Kiếm Trì, cùng lúc vây tới, chiêu này vừa ra, áp lực lên thân đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lập tức tăng mạnh.
Kiếm Tử Tuyên Trì thủ ở mặt trước vừa thấy cảnh ấy, tròng mắt lập tức đỏ lên, khẽ cắn răng, hung hăng thúc giục kiếm tâm, từ trên Vạn Lý Băng Phách Kiếm trong tay đột ngột tuôn ra hàn quang chói mặt, ngưng tụ lại, tựa như một bức tường ngăn lại đám bóng dáng màu đen, sau đó hàn ý lưu chuyển, muốn đẩy những bóng đen kia ra.
Nhưng đúng lúc này, Thừa Thiên thiếu chủ cười lên rạng rỡ, sau đó yêu kiếm màu đen nhè nhẹ chỉ tới.
Ầm ầm!
Bên cạnh hắn phù hiện bóng dáng Mẫn trưởng lão, tuy là hư thể, lại mang theo một thân kiếm ý cuồng bạo, hóa ra gió tuyết vô biên trút nghiêng mà xuống, ầm ầm lao thẳng về phía Kiếm Tử Tuyên Trì.
Kiếm Tử Tuyên Trì vung kiếm ngăn cả thế công từ bảy tám đạo kiếm linh thì còn có thể miễn cưỡng gắng gượng, nhưng kiếm linh Mẫn trưởng lão vừa ra tay, lập tức liền trực tiếp vượt ra khỏi khả năng kháng cự của hắn, hàn quang trước người vỡ nát thành từng khúc, cả người cũng bị bắn ngược ra sau, trùng trùng đâm lên vách đá kiếm trủng, nín nửa ngày, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, “Phốc” trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
- Giết bọn hắn!
Thừa Kiếm thiếu chủ hài lòng nhìn kiếm linh Mẫn trưởng lão một cái, nhẹ nhàng khoát tay nói:
Cẩn thận đừng để tổn thương thần hồn!
Mấy tên trưởng lão Thừa Thiên kiếm đạo xung quanh liếc nhau, bật cười ha hả, đồng thời nhào tới.
Lúc ra tay bọn hắn đều thúc giục kiếm linh, bên thân mỗi người đều hiện lên mấy đạo bóng đen, nhìn qua hệt như là mấy chục người cùng lao lên, tà khí sâm nhiên, kiếm ý chấn đãng nối liền không dứt, tựa như một mảnh thủy triều cuốn về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
- Ai, đạo tiêu ma trường, biết phải làm sao...
--------