Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1140 - Chương 1140: Ban Ta Đạo Tâm, Trả Ngươi Sơ Ý (Nguyện Vọng Ban Đầu) (1)

Chương 1140: Ban ta đạo tâm, trả ngươi sơ ý (nguyện vọng ban đầu) (1)
Phương Nguyên nghe những lời đó cũng có chút sợ run.

Lúc này, trong lòng hắn ma niệm tứ khỏi, đạo tâm gần như sụp đổ, dù là đạo đức cao cả trên thế gian, lấy ngôn ngữ điểm hóa cũng chưa hẳn vượt qua được kiếp nạn này, nhưng ai cũng không nghĩ tới là, phen lời nói này của Kim Hàn Tuyết lại bất ngờ vang vọng tận đáy lòng hắn, cơ hồ không gặp chút chướng ngại nào, bởi vì xét ở khía cạnh nào đó, những điều này vốn chính là thứ sẵn có trong nội tâm của hắn, là đạo lý hắn một mực thủ vững...

Đã từng, ngươi ban ta đạo tâm.

Bây giờ, ta trả ngươi sơ ý (nguyện vọng ban đầu)!

...

...

Thức hải Phương Nguyên đã biến thành một mảnh huyết hải.

Có một pho hóa thân như là Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên huyết hải, hai mắt nhắm chặt.

Chung quanh huyết hải có vô số oan hồn vươn tay ra thăm dò, liều mạng lao về phía hắn, quấn chặt quanh hắn, tựa hồ muốn xé nát hắn, hoặc là kéo pho hóa thân đầy linh tính kia vào trong huyết hải.

So với lực lượng này, những lời của Kim Hàn Tuyết quả thực không đáng nhắc tới.

Hiện tại, những lời này thậm chí đã không thể truyền rõ vào trong lòng Phương Nguyên.

Nhưng không biết tại sao, tùy theo những lời này không ngừng vang lên, Chân Linh Phương Nguyên lại xuất hiện từng chút biến hóa, tựa hồ không còn chán nản tuyệt vọng như trước, cũng không còn mặc cho huyết hải ma niệm cuộn trào, mà dần dần có ý niệm của riêng mình.

- Sơ tâm ư?

Trong lòng nhủ thầm mấy chữ này, cả người hắn theo đó nhập thần, nghĩ đến khi còn bé, bởi vì chán ghét hoàn cảnh hiện tại, sợ hãi mình sẽ vĩnh viễn sinh hoạt trong hoàn cảnh đó, cho nên mới liều mạng bắt lấy cơ hội đi đọc sạch, đến độ quên ăn quên ngủ. Đồng thời nghĩ đến lúc mới đi theo Chu tiên sinh đọc sách, chữ đầu tiên, câu đầu tiên hắn dạy cho mình...

Tiếp sau, hắn lại nhớ đến cảnh từ đứng đầu Tiên Bảng biến thành tạp dịch tiên môn, rồi lại nhớ đến khổ đọc, khổ luyện thế nào, cuối cùng từ tạp dịch lần nữa trở thành đệ tử tiên môn, sau cùng đoạt lại vị trí chân truyền...

Từng màn từng cảnh dần hiện ra trước mắt!

Mình rốt cục đã vượt qua bao gian khó mới đi tới hiện tại, ứng đối qua bao nhiêu nhấp nhô, từ từ đề thăng tu vi...

Con đường này quả thực không dễ đi, nhưng cuối cùng mình vẫn kiên trì vượt qua...

Là bởi mình vì thành công mà không từ thủ đoạn ư?

Không phải, có thể đi tiếp đều là bởi trong lòng một mực ôm theo quyết tâm...

...

...

- Tưởng muốn mạnh lên, đâu cần phải lý do...

Trong thức hải, có ma niệm huyễn hóa thành bộ dạng Phương Nguyên trước đây, nhắc lại lời hắn từng nói lúc ở Thanh Dương tông, đó cũng là lời từ bản tâm, sau đó lại lấy câu nói này làm dẫn, nảy sinh ra càng nhiều ý niệm:

Binh là hung khí, bất đắc dĩ mới dùng, vô luận là thần thông võ pháp bậc nào cũng đều là hung khí, tự thân vốn không phân thiện ác, cần gì phải cổ hủ như vậy?

Ngươi vốn vì truy cầu lực lượng càng cường đại mà bước lên con đường tu hành, thiên tính ngươi cũng là lạnh lùng, đừng có để ý tới đám tục nhân, chỉ cần có thể giúp ngươi đạp lên con đường tu hành, ngươi có thể chịu khổ, có thể bị khinh, hà cớ gì giờ lại phải bị tục niệm trói buộc, đường tu hành đã đứt, lấy tà pháp mà đi tiếp cũng là điều hợp lý, chỉ cần vận dụng thoả đáng, dù là tà pháp, chẳng phải vẫn có thể làm chuyện mình muốn làm?

- Thế gian không phân tà anh hay chính anh, chỉ phân Nguyên Anh và phế vật...

- Trong mắt người khác, sẽ chỉ nhìn thấy ngươi có thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh hay không, chứ ai sẽ để ý ngươi dùng phương pháp nào thành tựu Nguyên Anh?

...

...

Những tiếng nói này càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng điên cuồng, lay động sợi ý niệm sau cùng của Phương Nguyên.

Nhưng mắt thấy bọn hắn sắp thành công, pho hóa thân đầy linh tính kia của Phương Nguyên lại bất ngờ chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt chất đầy vẻ lạnh lùng, bình tĩnh hỏi:

Ngươi nói đủ chưa?

Sát na này, huyết hải vô biên đột nhiên cuộn trào, ý chí cường hoành nào đó trong huyết hải bỗng chợt phẫn nộ, cuộn lên sóng cao vạn trượng, những ý niệm trước đây hệt như là do tự thân Phương Nguyên sinh ra, vào lúc này cũng đột nhiên như hóa thành một người khác, ngạc nhiên thốt lên:

Ngươi... Ngươi làm sao lại...

Huyết Hải Ma Ấn, ngươi đã ngủ say nhiều năm như vậy, giờ lại muốn thừa dịp đạo tâm thất thủ, đoạt thần hồn ta?

Thời khắc này, tiếng nói Phương Nguyên có vẻ hết sức tỉnh táo, thậm chí mang theo chút ý vị trào phúng:

Nhưng ngươi không khỏi quá xem thường ta, nếu thật bị ngươi dễ dàng đoạt đi đạo tâm như vậy, chẳng lẽ bao năm qua ta đọc sách thánh hiền đều là vô ích?

...

...

Lúc này, huyết hải cuộn trào tựa hồ đang ngưng tụ, sau đó lần nữa cuộn lên huyết lãng càng thêm cuồng nộ, lần này lại không dâng lên ma niệm, mà trực tiếp cuốn thẳng vào trong đầu Phương Nguyên:

Sách thánh hiền cái rắm chó, đạo tâm ngươi sụp đổ, lòng sinh tà niệm, mới khiến ta thức tỉnh, dù hiện tại không thể dắt ngươi nhập ma, ta cũng vẫn có thể cường hoành luyện hóa thần niệm ngươi...

Huyết lãng vô biên cuồn cuộn mà đến, như muốn hoàn toàn nuốt chửng Phương Nguyên.

Đối diện với huyết lãng, Phương Nguyên lộ vẻ nhỏ bé dị thường, xung quanh đều là sóng cả tứ ngược, cuốn theo ma niệm vô biên trút nghiêng về phía hắn.

- Nhân tâm vốn tàn khuyết, ngươi lại muốn truy cầu Kiếm Đạo viên mãn, không sợ cuối cùng sẽ thất vọng ư?

- Mọi chuyện trên đời vốn đều không quá rõ ràng đúng sai, ngươi lại cứ muốn thủ vững chính tà, không sợ sau cùng lại nhìn thấy mặt càng xấu xí ư?

Toàn bộ ma niệm cuối cùng hội tụ lại, dồn hết vào trong hai câu nói này.

--------
Bình Luận (0)
Comment