Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1139: Chính Tà Chi Đấu (2)

Chương 1139: Chính tà chi đấu (2)
Mắt thấy một trận đại chiến sắp sửa bắt đầu, mèo trắng vội vàng chạy tới bên người Phương Nguyên ngồi xổm xuống, chiếm sẵn vị trí chuẩn bị xem kịch.

- Đừng nương tay, giết bọn hắn...

Bốn đạo kiếm quang đồng thời tung ra, lực lượng vận chuyển tới cực hạn, đồng loạt chém về phía Kiếm Sư tên Tuyên Trì.

Nếu đã ra tay, tự nhiên trước phải chém rụng người mạnh nhất trong đám!

Ầm ầm!

Kiếm ý tung hoành, sát khí ngập trời, một trận đại chiến đã ở ngay trước mắt.

Kiếm tu Thừa Thiên Kiếm Đạo và Tẩy Kiếm Trì vốn là chính tà không đội trời chung, nay ngõ hẹp gặp nhau, lại liên quan đến sinh tử, tất nhiên sẽ là một phen ác chiến.

Cùng lúc này, thức hải Phương Nguyên cũng đang chìm dần trong tuyệt vọng.

Dưới ảnh hưởng của huyết hải, ý thức hắn đã sinh ra từng mảnh nhỏ ma niệm.

- Đúng nhỉ, nhập ma tốt bao nhiêu?

- Sau khi nhập ma, muốn giết liền giết, mặc kệ hồng thủy ngập trời. Dù sao thiên hạ rộng lớn như vậy đâu phải chỉ có riêng ta, dù sao ta cũng không năng lực ảnh hưởng đại thế thiên hạ, cớ gì cứ phải kiên trì thủ vững, chỉ cần để ý mỗi bản thân mình là được rồi. Lúc đại kiếp giáng lâm, tự có người tu vi cao hơn chống đỡ, ta cần gì phải quản nhiều người như vậy tị nạn trên tuyết nguyên!

- Đoạt thần hồn người khác thì đã sao?

- Tu vi của ngươi là trái ngọt cho ta, lúc ngươi mất mạng xuống suối vàng, cũng chính là lúc tu vi ta phóng đại!

- Có thể giúp ta đề cao tu vi, đó là tạo hóa của ngươi...

- ... Rốt cuộc, người không vì mình, trời tru đất diệt a!

Giờ khắc này, hắn gần như đã nản lòng thoái chí, ngồi ngay ngắn bất động, mặc cho huyết hải tăng vọt xung quanh, dìm ngập cả bản thân ...

Lúc này, người ngoài nhìn không ra biến hóa nhỏ bé trên người hắn, bọn họ đều đang ở trong sinh tử quan đầu, tập trung ác chiến, chỉ riêng Kim Hàn Tuyết là vẫn dồn hết chú ý trên người hắn, nhạy bén cảm giác được biến hóa của khí cơ trên thân Phương Nguyên, tựa hồ như biến thành một người khác, lập tức bị hù cho nhảy dựng, kinh hoàng luống cuống, gấp đến nước mắt chảy ròng, đột nhiên như không muốn sống nữa, sà xuống cầm lấy hai tay Phương Nguyên.

Mèo trắng chính đang ngồi xổm bên cạnh, lúc này thấy Kim Hàn Huyết lo lắng vọt tới trước người Phương Nguyên, lập tức hai mắt trợn tròn.

Đứa nhóc này, muốn tìm chết ư?

Lúc này đạo tâm Phương Nguyên bị tổn hại, ma niệm nảy sinh, trong trạng thái như thể, cả người hiện vẻ rất là nguy hiểm..

Nhất là huyết khí phun trào tà dị trên người hắn, lúc này ngay cả mèo trắng đều không biết phải làm gì, cũng không dám tới gần, chỉ còn biết ngồi bên cạnh chờ đợi, xem xem bản thân hắn liệu có thể vượt qua đạo tâm kiếp này không...

Nhưng không ai ngờ, Kim Hàn Tuyết lại đột nhiên sáp lại...

Nàng cảm nhận được huyết khí đáng sợ trên thân Phương Nguyên, nhưng vẫn bất chấp hết thảy nắm chặt tay hắn.

Bá bá bá

Ngay sát na nàng cầm tay Phương Nguyên, trên thân Phương Nguyên liền có huyết khí tung trào, trong huyết khí bất ngờ chứa theo từng đạo kiếm ý nhỏ bén đến mức khó mà nhìn thấy, gần như chỉ thoáng chốc liền cắt nát bươm áo lông trên người Kim Hàn Tuyết, cánh tay, trước ngực, cổ, thậm chí là trên mặt, nơi nào cũng đều hiện ra từng đạo vết thương đáng sợ, máu tươi đỏ thẫm, tí tách rơi xuống.

Chứng kiến cảnh này, mèo trắng ngây ngốc, con ngươi co rụt cả lại.

Nhưng đối mặt với thống khổ như bị lăng trì kia, Kim Hàn Tuyết lại hoàn toàn không để ý, vẫn cứ gắt gao nắm chặt tay Phương Nguyên.

Nàng chỉ biết, lúc này Phương Nguyên hẳn đang trong hoàn cảnh hung hiểm dị thường, chịu đựng đau đớn vô biên:

Phương Nguyên sư huynh, ngươi rốt cục thế nào, ngươi quên lúc trước nói gì với ta rồi sao? Là ngươi nói cho ta biết thế gian không tuyệt lộ, chỉ cần thủ vững đạo tâm, cho nên ta mới đến tuyết nguyên rèn luyện chính mình, ta một mực cố gắng làm theo lời ngươi dạy, sao ngươi lại quên rồi?

Phương Nguyên tựa hồ không nghe thấy, kiếm ý trên người càng lúc càng đậm.

Kiếm ý này phát ra từ đáy lòng hắn, cuồng bạo đáng sợ, ẩn mà không phát, chỉ với chút ít kiếm ý hiển lộ ra ngoài đã cắt thương Kim Hàn Tuyết đến biến dạng, ai cũng không biết, nếu toàn bộ bộc phát đi ra, liệu có trực tiếp chém giết nàng không!

Kim Hàn Tuyết cũng sợ hãi, không biết mình làm vậy có hữu dụng hay không.

Nhưng tính nàng trời sinh chấp ảo, đã làm, há có chuyện sẽ chịu từ bỏ?

- Phương Nguyên sư huynh, ta biết lần này ngươi xâm nhập tuyết nguyên là vì tìm kiếm thứ gì, cũng biết ngươi không tìm được, trong lòng rất thống khổ, cũng rất thất vọng, ta không hiểu vì sao lại thế, nhưng ta biết ngươi là người tốt, đám người dựng lên địa cung trên tuyết nguyên khiến ngươi thất vọng, nhưng ngươi khác với bọn hắn, chính bởi vì có người như ngươi, chuyện của bọn hắn mới sẽ không thành...

Kim Hàn Tuyết căn bản không hiểu tình trạng trên người Phương Nguyên rốt cục là thế nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được lúc này khí tức Phương Nguyên rất lạ lẫm, rất nguy hiểm, cỗ khí tức này càng lúc càng đậm, kiếm ý cũng càng lúc càng mạnh, khiến người kinh hãi không thôi...

Nhưng nàng vẫn nắm chặt tay Phương Nguyên, không cho hắn đụng vào cốt đàn màu trắng kia, đồng thời miệng không ngừng nói:

Khi xưa lúc ở Kim gia chúng ta, ngươi thà rằng đứt đoạn đường tu hành cũng không chịu thỏa hiệp, dù biết rõ không khả năng ngưng tụ ra đạo Lôi Linh thứ năm, vẫn tuyệt không chấp nhận thứ tà pháp kia, ngạo khí lúc đó của ngươi đâu cả rồi, thứ mà ngươi một mực kiên trì lúc đó đâu cả rồi?

Nàng có thể cảm giác được đạo tâm Phương Nguyên đang rất giòn yếu, tựa hồ đang nằm ở mép bên sắp sụp đổ, nhưng nàng không đủ lĩnh ngộ và trí tuệ để đánh thức hắn, bởi vậy nàng chỉ còn biết kể lại những lời, những chuyện Phương Nguyên từng làm...

--------
Bình Luận (0)
Comment