Chương 1138: Chính tà chi đấu (1)
Thừa Thiên thiếu chủ cũng khẽ biến sắc, hắn rất hiếu kỳ về trạng thái hiện tại của Phương Nguyên, song đồng thời cũng rõ ràng cảm giác được lúc này Phương Nguyên đang cực giòn yếu, tựa hồ đang hành công đến thời khắt then chốt, nếu ngăn hắn lại, e rằng kinh mạch sẽ lập tức đứt đoạn, nhục thân sụp đổ, nếu là ở bên ngoài, hắn tuyệt không để ý, nhưng ở trong đạo tuyết tuyến thứ chín này, điều đó lại cực kỳ nguy hiểm.
Nếu thần hồn Phương Nguyên vỡ nát, hắn muốn cứu cũng cứu không được.
- Để ý kỹ, đừng để hắn thoát!
Thừa Thiên thiếu chủ trầm mặc nửa ngày, ánh mắt quét qua Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất và đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang trọng thương, trong lòng âm thầm hạ quyết định, thấp giọng nói:
Dù Vô Sinh kiếm trủng này trống không, nhưng có được một đạo kiếm tâm Nguyên Anh Kiếm Tiên, cộng thêm thần hồn bốn năm tên Kiếm Sư áo trắng tinh anh, như vậy cũng đủ bù đắp tổn thất chuyến này...
Mấy tên trưởng lão khác nghe vậy liền đều khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn sang đám đệ tử Tẩy Kiềm Trì.
Thiếu chủ nói không sai, nếu Vô Sinh kiếm trủng đã trống không, vậy thì đương nhiên phải tìm thứ gì khác mang đi làm bù đắp.
Dù không thể tìm tới kiếm kinh mà bọn hắn dự liệu, nhưng mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng tính là thành quả không nhỏ.
Phải biết, trong đám này cũng có một vị Nguyên Anh Kiếm Tiên!
Thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên sao mà quan trọng, giành được thần hồn như thế, bằng với thực lực bản thân tăng lên gấp bội, giờ lại có một tên Nguyên Anh Kiếm Tiên như thế bị thương ở đây, khi trước Thừa Thiên thiếu chủ đã được đến một đạo thần hồn Nguyên Anh Kiếm Tiên, lấy kiếm ý của hắn mà luận thì đã không thể tiếp tục luyện hóa thêm một đạo thần hồn, như vậy chẳng phải sẽ tiện nghi bọn mình?
Dù một đạo Nguyên Anh Kiếm Tiên không đủ cho bốn người phân, nhưng chẳng phải vẫn còn dư lại mấy tên Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì đó sao?
Đám này đều là thiên tài kiếm đạo ngàn người có một, ai nấy đều rất đáng tiền!
Nếu bắt lại bọn hắn, như vậy vô luận thế nào cũng đều là kiếm lớn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt chư vị trưởng lão liền nhịn không được quay sang nhìn đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chen chúc ở kia.
Sau khi kích thương bọn hắn lại không lập tức hạ sát thủ, thế không phải là bởi những ma đầu này không biết đạo lý chém tận giết tuyệt, thật sự là bởi bọn hắn cũng đi ra từ trong băng thiên tuyết địa, tiêu hao đều cực lớn, pháp lực vận chuyển mất linh, thoáng chốc bất ngờ đánh lén khi ấy cũng đã hao hết pháp lực bọn hắn, nhất thời không còn sức đâu ra mà hạ sát thủ, giờ dưỡng ra được mấy phần tinh lực mới có thể quay đầu giải quyết!
Bá...
Bốn đạo kiếm quang đồng thời tung ra, chém tới Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Bốn tên trưởng lão này đều không phải kẻ ngu, nếu đã muốn ra tay, tự nhiên phải chém rụng người mạnh nhất trước!
Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức chuyển lạnh.
Vội vàng định rút kiếm chống cự, nhưng vừa rồi mới bị kiếm linh Thừa Thiên thiếu chủ đánh thương, khí tức nhất thời vận chuyển không được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn bốn đạo kiếm quang đi đến trước người mà vô lực ngăn cản, trong mắt không khỏi hiện ra mấy phần bi phẫn!
Nhưng khiến người không ngờ tới chính là, bốn đạo kiếm quang này còn chưa chém lên thân Nguyên Anh Kiếm Tiên thì dị biến chợt nảy sinh.
Từ trong đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì có một tên Kiếm Sư áo trắng dáng người thấp bé, nhìn qua không chút thu hút, nhưng ngay khi bốn đạo kiếm quang vừa đánh tới, hắn đột nhiên thở dài một tiếng, băng kiếm bán trong suốt sau lưng hiện ra trong tay, sau đó đạp bước tiến tới, kiếm ý gào thét tràn ngập bốn phía, giống như sóng biển ngập trời, bay thẳng về phía bốn tên trưởng lão!
- Kiếm tâm?
- Vạn Niên Băng Phách Kiếm?
Bốn tên Thừa Thiên trưởng lão lập tức kinh hãi, vạn vạn không nghĩ đến người này chỉ có cảnh giới Kim Đan, thế mà lại tu ra được kiếm tâm.
Hơn nữa thứ người này cầm trong tay rõ ràng còn là một trong bảy đại danh kiếm của Tẩy Kiếm Trì. Được kiếm tâm thúc giục, Vạn Niên Băng Phách Kiếm tán phát hàn ý cuồn cuộn, quả thực còn đáng sợ hơn gió tuyết bên ngoài kiếm trủng mấy phần, nháy mắt đã cuốn tới trước người.
Bốn người hãi hùng khiếp vía, tung người định trốn, nhưng làm sao thoát khỏi kiếm quang bao phủ?
Bá!
Ngay đúng thời khắc đó, Thừa Thiên thiếu chủ một mực mắt lạnh bàng quan đột nhiên rút hắc kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp chém tới, quanh người hiện lên bóng dáng Mẫn trưởng lão, kiếm ý xung kích trực tiếp chém vào trong mảnh gió tuyết, lại chỉ nghe leng keng một tiếng, Vạn Niên Băng Phách Kiếm trong tay Kiếm Sư áo trắng thấp bé lập tức bị chấn văng, suýt nữa tuột tay bay đi, hàn ý chung quanh cũng lập tức tan biến.
- Không ngờ ở đây còn có một người tu ra kiếm tâm...
- Không ngờ cảnh giới mới chỉ là Kim Đan...
- Không ngờ còn mang theo thần kiếm thế này...
Bốn đại trưởng lão đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng dáng người thấp bé kia.
Thừa Thiên thiếu chủ lại dường như chẳng có vẻ gì là ngoài ý, cười nhạt nói:
Kiếm Tử Hàn Quang phong Tuyên Trì, không ngờ Hàn Quang phong truyền Vạn Lý Băng Phách Kiếm cho ngươi sớm vậy, là vì ngươi chưa kết Nguyên Anh liền đã tu thành kiếm tâm? Ha ha, ngươi trốn trong đám đệ tử, âm thầm vận khí cơ, là định xuất kỳ bất ý chém giết ta, đáng tiếc, lúc nãy ngay khi vừa tiến vào ta đã nhận ra ngươi!
Kiếm Sư áo trắng tên gọi Tuyên Trì vuốt vuốt cổ tay, trên mặt lộ ra mấy phần tự giễu, nói:
Là chúng ta chủ quan, quá mức tin tưởng kiếm thức bản thân, lại không ngờ ngươi luyện hóa thần hồn Mẫn trưởng lão nhanh đến vậy, có thể mượn kiếm thức nàng che lấp khí tức, nhưng nếu ngươi cảm thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì dễ dàng bị các ngươi diệt sạch, vậy thì lầm to!
Vừa nói hắn vừa bước ra phía trước chúng đệ tử, giơ kiếm chắn ngang ngực.
Sau lưng hắn, ngoại trừ mấy tên đệ tử bị thương quá nặng, những người còn lại đều cắn răng gắng gượng đứng dậy.
--------