Chương 1137: Nguyên Anh kiếm linh (2)
Đối với hết thảy xảy ra bên ngoài, Phương Nguyên một mực không có phản ứng, nhưng trên thực tế, hắn đã thu hết vào đáy lòng, trong đó bao gồm chuyện đệ tử Tẩy Kiếm Trì vừa gặp liền đòi hạ sát thủ với hắn, cũng gồm cả chuyện có người ngăn trở kiếm kia, sau đó lại vẫn không phân tốt xấu, không phân thật giả, trực tiếp liền muốn thừa lúc mình hành động không tiện, trực tiếp phế đi tu vi, rồi đến cảnh cả đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì bị tu sĩ tà kiếm đánh lén...
Cảnh ấy, khiến trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia bi thương.
Mà bi thương và thất vọng đó, lại càng khiến ma ý trong thức hải hắn càng mạnh...
Lúc này toàn bộ thức hải hắn đã sắp bị huyết hải bao phủ, ma ý tung hoành, trời đất tối sầm.
Chân Linh hắn ngồi xếp bằng bên trong, tựa như có thể bị huyết hải nuốt chửng bất cứ lúc nào, song bởi cảm giác do dự nào đó không cách nào hình dung, khiến cho hắn dù là đang trong tình trạng ngây ngốc cũng vẫn một mực tuân theo bản năng cự tuyệt huyết hải xâm thực.
Huyết hải phát hiện hắn vẫn thủ vững đạo tâm, liền cổ động lực lượng càng mạnh tiến hành xâm thực.
Loại cảm giác đó đáng sợ dị thường, đây không phải ngươi tranh ta đoạt, mà là một loại tâm ý biến hóa, lực lượng huyết hải dẫn phát vô số ma niệm, không ngừng ảnh hưởng tâm chí hắn, nhưng những ma niệm này, lại tựa hồ do chính hắn sinh ra...
...
...
- Thiếu chủ, xem ra tên lục đạo khôi thủ này có gì đó không đúng...
Ở bên ngoài, tên trưởng lão nửa thân thể không còn toàn vẹn phẫn hận nhìn Phương Nguyên, ánh mắt bất thiện đánh giá một lượt, sau đó dường như cũng phát hiện một thân tà khí trên thân hắn, bèn hừ lạnh một tiếng, hướng về phía tên thiếu chủ làm ra động tác cắt cổ.
Hiện tại bọn hắn đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng, giữ lại Phương Nguyên cũng vô ích, hơn nữa trên đường vượt qua tuyết nguyên, bọn hắn chết mất vô số người, mấy người sống tiếp được như bọn hắn cũng nhục thân tổn thương nghiêm trọng, cần phát tiết hận ý lên người Phương Nguyên.
Thừa Thiên thiếu chủ nhìn hắn một cái, cười nói:
Hắn giờ đã là người trong chúng ta, giết làm gì?
Nói rồi chậm rãi quét mắt, cảm nhận tà khí trên người Phương Nguyên, mặc dù nếu tử tế phân biệt thì hình như hơi có chút bất đồng với ghi lại trên Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng rõ ràng cũng cùng là một đường, sắc mặt liền dễ nhìn hơn mấy phần, nhỏ giọng nói:
Ngươi nói xem ngươi đi đường vòng lâu như vậy làm cái gì, cuối cùng chẳng phải đều đi lên con đường này của chúng ta?
Tiếp đó liền quay sang phân phó đám trưởng lão chung quanh:
Lục soát kiếm trủng này đi!
Nghe vậy, mấy tên trưởng lão vội vàng tứ tán ra, mặc dù bọn hắn rất muốn giết Phương Nguyên hả giận, nhưng giờ thứ càng quan trọng hơn đương nhiên vẫn là kiếm trủng.
Rất nhanh, mấy tên trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo đã hoảng sợ trở về.
- Kiếm trủng trống không...
- Nơi này... Nơi này không có gì cả...
Vẻ hoảng sợ trong thanh âm bọn hắn thậm chí còn nặng hơn cả thất vọng.
- Kiếm trủng trống không?
Thừa Thiên thiếu chủ nghe vậy cũng không khỏi kinh hãi, sắc mặt trầm xuống.
Sau khi đích thân đi nhìn một vòng, vẻ mặt hắn chất đầy nghi hoặc:
Không đúng, nếu kiếm trủng sớm đã bị người dời sạch, thế tên Lăng Chiêu kiếm sư kia lại lấy được kiếm lý từ đâu? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu Lăng Chiêu kiếm sư thật sự đã sớm thâm nhập tuyết nguyên, tiến vào Vô Sinh Kiếm Mộ, bằng vào chút bản lĩnh của Ngự Kiếm tông bọn hắn, lại làm sao có thể chịu đựng được gió tuyết trên tuyết nguyên?
Càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu.
Trên thực tế, Vô Sinh kiếm trủng này vốn đã có rất nhiều chỗ khiến người nghi ngờ, ngay cả với tu vi cỡ bọn hắn, chuẩn bị sung túc như vậy, một đường xâm nhập tuyết nguyên đều chết vô số người, bốn đại trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh đều chật vật vô cùng, hắn cũng là dựa vào dị bảo như Chu Tước Thần Noãn mới gắng gượng được tới giờ, trong khi lúc ấy Lăng Chiêu tu vi mới chẳng qua là Kim Đan, lại làm sao tiến vào được chỗ này?
Chỉ là bọn hắn vững tin Ngự Kiếm tông Lăng Chiêu kiếm sư đã từng tiến vào Vô Sinh kiếm trủng, cũng từ trong tay Phương Nguyên thấy được đạo kiếm lý trong kiếm kinh, mới tin tưởng nơi này nhất định có phương pháp giải quyết ẩn tật, không tiếc hết thảy xông vào...
- Thiếu chủ, giờ chúng ta nên làm gì?
Sắc mặt mấy đại trưởng lão đều có chút hoảng sợ, vội quay sang hỏi Thừa Thiên thiếu chủ.
- Làm gì bây giờ?
Thừa Thiên thiếu chủ nhíu mày, rồi chợt bất ngờ quay đầu nhìn Phương Nguyên:
Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện giấu diếm chúng ta?
Lúc này huyết khí trên thân Phương Nguyên càng lúc càng nồng đậm, nhìn qua tựa hồ như đang vận hành loại tà pháp nào đó đến cực hạn.
Thừa Thiên thiếu chủ ngưng thần cảm ứng, chau mày.
Lấy thần thức cường đại của hắn, tự nhiên có thể phân biệt ra được, lúc này Phương Nguyên không phải đang tu luyện pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, nhưng then chốt là, nếu không phải đang tu luyện pháp môn Thừa Thiên Kiếm Điển, như vậy hắn làm sao có thể làm được đến trình độ này?
Lại liên tưởng đến Vô Sinh kiếm trủng là do Phương Nguyên dẫn bọn hắn tìm tới, thậm chí quyển kiếm kinh giấu sâu trong Lang Gia các cũng là hắn lấy ra, trong lòng Thừa Thiên thiếu chủ liền nhịn không được dâng lên một tia hoài nghi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
- Thiếu chủ, huyết khí trên người hắn thật lợi hại, thậm chí còn có một loại kiếm ý nào đó đang lưu động...
Có tên trưởng lão Thừa Thiên Kiếm Đạo kìm nén không được thử dò xét Phương Nguyên, lập tức không khỏi kinh hãi thốt lên.
Bọn hắn tiến vào Vô Sinh kiếm trủng vốn là để tìm kiếm truyền thừa giải quyết ẩn tật trên người, nhưng sau khi trải qua ngàn khó vạn khổ, cuối cùng lại chỉ thành công dã tràng, liền nhịn không được liên hệ biến hóa trên người Phương Nguyên với truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma.
--------