Chương 1136: Nguyên Anh kiếm linh (1)
Bóng đen kia lặng không tiếng thở xuất hiện trong kiếm trủng, ở ngay sau lưng chúng đệ tử Tẩy Kiếm Trì, thế mà không ai phát giác được sự tồn tại của nó, sau đó chỉ thấy trên thân bóng đen kia, kiếm ý ngưng tụ càng lúc càng nồng, phảng phất một thanh kiếm đang dần tích súc lực lượng...
- Không hay...
Phản ứng đầu tiên chính là vị Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì, hắn đột nhiên thất thanh kêu to.
Người chung quanh nghe vậy không khỏi giật mình, vội vã quay người.
Nhưng không đợi bọn hắn kịp phản ứng, bóng đen kia đã đột ngột bay thẳng tới, ở phía sau bóng đen này, càng nhiều bóng đen khác xuất hiện, mỗi bóng đen đều như tia chớp, cuốn theo kiếm quang quỷ dị khó mà hình dung, đồng loạt vọt tới trước mặt.
Kiếm quang vừa hiện, gào thét vút tới, ác độc khủng bố dị thường.
Đám kiếm tu Tẩy Kiếm Trì vừa mới phát hiện Vô Sinh kiếm trủng, lại thấy được Phương Nguyên trong đó, còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nhập ma, chú ý tự nhiên bị phân tán, hoàn toàn không ngờ tới địa cung còn ngầm giấu sát cơ cỡ này.
Dù bọn hắn đã tính là phản ứng cực nhanh, nhưng chỉ chớp mắt như thế, không khỏi có chút trở tay không kịp.
Đối phương sớm có chuẩn bị, lại toàn lực mà phát, đợi lúc bọn hắn kịp có phản ứng thì kiếm quang cũng đã đến trước người.
Nguyên Anh Kiếm Tiên phản ứng nhanh nhất, nhưng đáng tiếc hắn lại bị thương, phản ứng so với lúc bình thường đâu chỉ chậm hơn nửa nhịp?
Trong tiếng hét lớn, bên cạnh lập tức có Tiên Kiếm lướt lên, muốn ngăn lại thế công bất ngờ kia.
Nhưng Tiên Kiếm mới lướt đi một nửa, kiếm quang của đối phương đã đi đến.
Phần phật, một mảnh kiếm khí lưu động, giảo loạn hư không.
Bên cạnh Nguyên Anh Kiếm Tiên, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đệ tử vốn vừa hành tẩu hồi lâu trong gió tuyết, pháp lực vận chuyển không nhanh, lúc này phản ứng lại càng loạn, dồn dập trúng chiêu, trên thân bị kiếm khí xé mở rất nhiều vết thương, máu tươi phun ra từng mảnh từng mảnh.
- Yêu ma ngươi dám...
Vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia vừa sợ vừa giận, phẫn nộ ngự kiếm mà lên định đánh trả, nhưng đột nhiên lại sững sờ, ở trước mặt hắn bất ngờ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc vô cùng, người đó mặc áo trắng, thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn hắn.
- Mẫn sư tỷ?
Nguyên Anh Kiếm Tiên nhận ra khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trên thân nữ tử, lập tức không khỏi cả kinh, kiếm ý thoáng trì hoãn.
Đang lúc hắn nhớ lại thời điểm Mẫn trưởng lão gặp bất trắc, bóng dáng Mẫn trưởng lão đã bất ngờ chấn kiếm mà ra.
Bá...
Một đạo kiếm khí sắc bén đột nhiên xuất hiện, xuyên qua ngực hắn.
Nguyên Anh Kiếm Tiên quát to một tiếng, thất tha thất thểu lui ngược ra sau, trên mặt lộ rõ thần sắc thống khổ mà thần sắc.
Ai có thể ngờ, mình vừa đối mặt liền đã bị thương...
... Người đả thương mình lại là Mẫn trưởng lão?
...
...
Nháy mắt, đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã trọng thương hàng loạt.
Người bị thương nặng nhất còn là Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Bọn hắn không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn về hướng kiếm quang đánh tới.
Tiếp sau bọn hắn liền thấy mấy người toàn thân phủ đầy hàn khí tiến vào, đi theo phía sau là bốn vị trưởng lão khoác áo đen, bộ dạng nhìn rất thê thảm, cả người bị đông cứng, có người ném đi nửa cánh tay, có người mất đi hơn phân nửa cái đầu, còn có người thân thể không toàn vẹn, vết thương đông kết cả lại.
Đi ở trước mặt bọn họ là một nam tử khoác áo choàng trắng, mặt cười nhẹ nhàng, mặc dù nhìn cũng có chút ăn gió nằm sương, nhưng so với mấy người kia thì đỡ hơn nhiều, trong tay hắn nắm lấy một thanh trường kiếm đen, trên thân kiếm hiện đầy phù văn quỷ dị. Ở bên cạnh hắn có một cái bóng nhàn nhạt tung bay, nét mặt sinh động như thật, chính là bộ dáng của Mẫn trưởng lão.
- Ha ha, thú vị, thú vị...
Người này vừa cười vừa nhẹ nhàng tiến lại, cười nói:
Có Nguyên Anh Kiếm Tiên hóa thành kiếm linh, quả nhiên dễ dùng, khí tức kiếm đạo được che đậy, ngay cả đám gia hỏa tinh minh như quỷ các ngươi đều không phát hiện được, xuất kỳ bất ý liền một kiếm chém thương Nguyên Anh Kiếm Tiên, trước kia bị các ngươi truy sát vô số lần, lần này, ta rốt cục có thể trả cả gốc lẫn lãi!
Tà kiếm tu?
Mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì thấy nam tử áo trắng kia, ánh mắt bất giác hiện đầy phẫn hận và hoảng sợ.
Có người nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt tung bay bên cạnh hắn, trong mắt không khỏi bùng lên lửa giận:
Đó là thần hồn Mẫn trưởng lão, đáng giận, Mẫn trưởng lão cả đời chấp kiếm trừ ma, không ngờ... không ngờ bị đám tà kiếm tu này luyện thành kiếm linh...
Thừa Thiên thiếu chủ nhìn hắn một cái, nói:
Ta không phải đã khen nàng dùng rất tốt ư?
Nói rồi hắn nhìn về phía Phương Nguyên, thần sắc càng thêm phần mãn ý, cười nói:
Phần đại lễ này của ngươi, ta thực sự rất hài lòng!
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên cạnh thấy cảnh ấy, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hoảng sợ:
Tên lục đạo khôi thủ này quả nhiên thông đồng với tu sĩ tà kiếm, chẳng lẽ đây là bẫy rập nhắm đến chúng ta?
...
...
- Ha ha ha, thấy không, đây chính là chính đạo mà ngươi kiên trì thủ vững...
- Người chính đạo, không hỏi xanh đỏ đen trắng liền muốn giết ngươi, bọn hắn để ý ngươi thủ vững chính đạo ư?
- Ngược lại người tà đạo cứu ngươi, ngươi lại cứ muốn đấu sống đấu chết với bọn hắn?
- Việc đã đến nước này, đường tu hành đã đứt, ngươi cần gì phải làm kẻ đáng thương giãy dụa trong bể khổ? Tiên có Tiên Đạo, ma có Ma Đạo, tiên có tiêu dao, ma cũng có đại tự tại, Thiên Đạo vô tình, cần gì để ý chính tà? Cần gì để cho thiện ác trong mắt tục nhân thế gian ảnh hưởng đến ngươi, làm người không vì mình, trời tru đất diệt, Ma Đạo trong mắt người khác, sao lại không phải Tiên Đạo mà chúng ta mong cầu?
--------