Chương 1135: Ma niệm tứ khởi (2)
Lúc này nàng tự nhiên không biết hết thảy những gì đang xảy ra trong thức hải Phương Nguyên, nàng chỉ nhìn thấy, hiện tại trên người Phương Nguyên có huyết khí bao phủ, dù tùy theo mình cất tiếng, tốc độ tăng trưởng huyết khí tựa hồ đình chỉ, nhưng vẫn không tán đi. Trong khi đó Phương Nguyên lại có vẻ càng thống khổ, tựa hồ đang kiệt tận toàn lực ngăn cản thứ gì, lại như hãm thân trong vũng bùn, đang liều mạng bò lên.
Cũng lúc này, mèo trắng ngồi xổm cách đó không xa, mắt lạnh nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Trong kiếm trủng lạnh lẽo mà cô quạnh, âm phong gào thét, hàn ý vô biên.
Sát na ấy, thời không phảng phất ngưng cố lại...
...
...
- Nơi này chính là Vô Sinh kiếm trủng?
Ngay khi Kim Hàn Tuyết đang lo lắng tới cùng cực, siết lấy tay Phương Nguyên, một lòng cầu nguyện cho hắn, đột nhiên sau lưng cách đó không xa, có tiếng người vang lên, nàng kinh hãi, vội quay đầu, liền thấy được mấy người áo trắng lao đến.
Mấy người áo trắng kia cũng một thân hàn khí, sau lưng buộc một thanh băng kiếm bán trong suốt, nhìn có vẻ khá là chật vật, vừa nhảy vào kiếm trủng, trước là thở hổn hển mấy hơi, sau mới đánh giá bốn phía, rất nhanh ánh mắt liền rơi trên người Phương Nguyên, vừa nhìn thấy hắn, ai nấy đều kinh hãi, có người tức giận hét lớn:
Đứa này quả nhiên ở đây...
Mấy người khác tự nhiên cũng để ý tới Phương Nguyên, vội vàng chạy lại chỗ này.
Kim Hàn Tuyết kinh hoàng thất thố, không biết những người này từ đâu chui ra.
Mèo trắng cũng hiện vẻ giận dữ, tung bước nhảy tới trước mặt Phương Nguyên, hướng những người kia hung hăng kêu một tiếng.
Thấy lúc này Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất, bên cạnh chỉ có một nữ tử khí tức yếu ớt, đám người kia cũng cảm thấy có chút cổ quái, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên thân Phương Nguyên, rất nhanh liền chú ý tới một thân huyết khí quỷ dị của Phương Nguyên, cùng với cốt đàn màu trắng đặt trước mặt hắn, lập tức trên mặt người cầm đầu lộ ra vẻ vừa chán ghét vừa tiếc hận:
Hắn quả nhiên đang nhập ma!
Trong tiếng hét phẫn hận, người đó càng không khách khí, đưa tay vung kiếm chém tới!
Sưu
Kiếm quang lạnh thấu xương, chém thẳng tới trước mặt Phương Nguyên.
Mèo trắng chính đang hướng về phía đám người này hung hăng gầm gừ, một thân lông tóc dựng đứng cả lên, bộ dạng rất là uy phong lẫm liệt.
Nhưng tiếng kêu còn chưa dứt, đã thấy kiếm quang đi đến trước mặt, nó cả kinh, không ngờ những người này lại hoàn toàn không sợ mình, cũng không nói đạo lý, trực tiếp liền động thủ, lập tức thu lại uy phong cảnh giác nhảy sang một bên, trước tránh khỏi kiếm này rồi tính.
Mà nó vừa nhường lối, kiếm kia liền thẳng tắp chém tới Phương Nguyên.
- Không...
Sát na này, Kim Hàn Tuyết chỉ còn biết hoảng sợ gào thét, chạy tới chắn ngang trước người Phương Nguyên.
Chỉ là dựa vào thân thể đan bạc kia của nàng, làm sao có thể ngăn nổi kiếm của Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì?
Mắt thấy sắp bị kiếm quang xé nát, bỗng đột nhiên, bên cạnh chợt có một đạo kiếm quang đánh tới, cản lại kiếm vừa rồi, người xuất kiếm là một vị nam tử áo trắng thân hình thấp bé, hắn trầm giọng quát:
Trước khoan vội hạ sát thủ!
Đệ tử áo trắng vừa xuất kiếm lúc nãy kinh hãi kêu lên:
Tuyên Trì sư huynh...
Nam tử áo trắng thân hình thấp bé nói:
Kiếm thủ có lệnh, sai chúng ta mang hắn về!
Một tên đệ tử khác ở bên cạnh không cam tâm nói:
Nhưng mà... Hắn giết Mẫn trưởng lão...
Đệ tử tên gọi Tuyên Trì cau mày, trong mắt cũng lóe lên hận ý, trên thân ẩn ẩn chớp hiện sát khí, nhưng sau một lát trầm mặc, hắn vẫn nói:
Áp tải hắn về Tẩy Kiếm Trì, sau đó nên xử trí thế nào, kiếm thủ tự có chủ ý, dụng ý chúng ta tới đây chỉ là mang hắn về mà thôi, không cần lấy mạng của hắn, trước trấn áp lại là được!
Mấy người áo trắng bên cạnh đều có chút do dự, quay đầu nhìn về hướng Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Người kia tựa hồ đang bị thương, sắc mặt rất khó coi, trầm mặc một lát mới nói:
Không sai, cứ làm theo lệnh!
Tên đệ tử khi nãy muốn giết Phương Nguyên đành phải oán hận thu tay lại, một tên áo trắng bên cạnh lại đánh giá Phương Nguyên, trên mặt lộ ra mấy phần hận ý, nói:
Người này hình như đang vận chuyển tà công, chúng ta còn phải chờ hắn hành công hoàn tất ư?
Người bên cạnh nhìn thoáng qua cốt đàn màu trắng trước mặt Phương Nguyên, sát bên cốt đàn còn có Thừa Thiên Kiếm Điển, lập tức cười lạnh nói:
Tu luyện tà công, tội đáng chết vạn lần, chúng ta quả nhiên không nhìn lầm hắn, lúc này không trực tiếp chém hắn đã là ân lớn bằng trời, để hắn hành công hoàn tất, chẳng lẽ phải đợi hắn tu luyện xong tà công?
Không sai, lúc trước Lý Bạch Hồ sư huynh dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm cho hắn, thật sự là đáng tiếc!
Người bên cạnh nghe vậy cũng lạnh giọng thở dài, thúc giục kiếm khí đánh tới các đại huyệt trên người Phương Nguyên.
- Hắn không tu luyện tà công... Hắn không phải...
Kim Hàn Tuyết nghe được, gấp đến đỏ mắt, liều mạng vươn ra hai tay che chở Phương Nguyên.
Dù tu vi nàng không cao, nhưng cũng có chút phiền phức, người thúc giục kiếm khí kia nhịn không được nhướng mày, kiếm khí cuộn trào mà ra, đẩy nàng trùng trùng ngã xuống đất, sau đó kiếm khí cứ thế đâm thẳng tới ngực Phương Nguyên.
Đạo kiếm khí vượt qua Kim Hàn Tuyết, nhắm thẳng đến các đại huyệt pháp khiếu trên người Phương Nguyên, giữa lúc huyết khí dâng trào, pháp lực hỗn loạn thế này, nếu bị đạo kiếm khí kia cứ vậy kích thẳng pháp khiếu, hung hiểm trong đó thực sự không cách nào dự liệu. Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, tu vi Kim Hàn Tuyết lại không đủ, khó mà ngăn cản, mèo trắng dù bản sự thông thiên, song với khoảng cách gần như thế thì cũng đành bó tay hết cách.
Đúng lúc này, phía sau lưng đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chợt từ từ hiển hiện một bóng đen quỷ dị.
--------