Chương 1134: Ma niệm tứ khởi (1)
- Dựa vào cái gì mà giữa lúc đại kiếp sắp đến, những thế gia đạo thống kia lại tự hủy góc tường, tìm chỗ tránh nạn, dựng lên địa cung trên tuyết nguyên, thậm chí cướp đoạt tài nguyên Ma Biên để làm lợi cho mình, cuối cùng không ngờ lại xử lý qua loa, hết thảy tiêu tán thành vô hình, chỉ vài con dê thế tội bị ném ra liền muốn biến chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, bọn hắn dựa vào cái gì mà vẫn được bình yên vô sự?
- Dựa vào cái gì chúng ta vì chuyện này mà bốc lên phong hiểm, vô số lần đi giữa lằn ranh sinh tử, rốt cục giải quyết xong chuyện có công với thế gian này, lại không ai nhắc đến chúng ta một câu, không có ca ngợi và tán dương, không có bảo hộ tương ứng, thậm chí không có ai đứng bên nói giúp, rõ ràng làm chuyện đúng đắn, lại bị vô số kẻ ngu dốt đuổi giết trên tuyết nguyên?
...
...
- Vì sao?
- Vì sao rõ ràng ta đã hạ khổ công, rõ ràng ta đã chứng minh tư cách bản thân trong lục đạo đại khảo, khăng khăng nhiều người như vậy tiến vào Côn Lôn sơn, vô số tạo hóa được đến dễ như trở bàn tay, thế mà ta lại không có gì, còn phải tới trên tuyết nguyên ăn gió nằm sương?
- Vì sao ta đã đầy đủ kiên định, trải qua gian khổ đi tới trên tuyết nguyên này, đội gió đạp tuyết tiến vào đạo tuyết tuyến thứ chín, lại phát hiện Vô Sinh kiếm trủng trống không, vì sao những kẻ tu luyện tà pháp kia đều có thể đi ra con đường cho riêng mình, sao ta luôn kiên định ranh giới chính tà, ông trời lại phải bắt đi lên con đường không có hi vọng này?
...
...
Năm đó ở ngoài Thái Nhạc thành, Phương Nguyên trong lúc vô tình được đến Huyết Hải Ma Ấn đến từ Ma Vực, từ đó liền một mực dây dưa với nó đến nay, chẳng qua ma ấn này tuy lợi hại, song còn chưa có đủ lực lượng huyết tế để thức tỉnh, lại thêm trước nay Phương Nguyên luôn là người đạo tâm kiên định người, cho nên một mực chưa từng bị nó ảnh hưởng, dần dà, Phương Nguyên thậm chí đã sắp quên mất sự tồn tại của ma ấn, nhưng ai ngờ, nay trên tuyết nguyên, giữa thời khắc đạo tâm hắn thất thủ, ma ấn lại nhảy đi ra làm loạn!
Từng tiếng thì tầm, từng tia ma niệm lặng lẽ tràn ngập thức hải Phương Nguyên.
Sát na đó, Phương Nguyên vốn đang uể oải trong lòng, lại bị ma ý ảnh hưởng, buồn bực trong lòng không khỏi càng thêm phần trầm trọng, khiến cho hắn gần như muốn triệt để quên đi hết thảy, chỉ là dù sao trong nội tâm vẫn còn một tia chấp niệm nên còn có chút do dự.
Cũng chính bởi vì tia do dự này, cánh tay đưa về phía cốt đàn càng lúc càng chậm...
- Ha ha, ngươi còn chờ cái gì nữa?
- Ngươi tưởng rằng chuyện mình đang làm là đúng ư?
- Ở trong mắt người khác ngươi chỉ là kẻ ngốc, đứa điên xuất lực mà không được lợi lộc gì!
...
...
- Những thế gia bị ngươi hủy đi hi vọng tránh khỏi kiếp nạn kia tự nhiên hận ngươi, hận không thể chém ngươi thành muôn mảnh, Tẩy Kiếm Trì cũng hận ngươi, hận ngươi khiến tiên uy bọn hắn bị tổn hại, tà kiếm tu cũng hận ngươi, hận ngươi mượn lực lượng bọn hắn, lại đùa bỡn bọn hắn...
- Dù có là Tiên Minh, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng bọn họ thật cảm kích ngươi?
- Không, ngươi thật cho rằng Tiên Minh trải khắp thiên hạ, lại không biết chuyện xảy ra trên tuyết nguyên? Có lẽ bọn hắn sớm đã biết, chỉ là giả bộ như không biết mà thôi, bởi vì Tiên Minh cũng muốn các đại thế gia, đại đạo thống kia an tâm, cho bọn hắn có cơ hội sinh tồn lớn hơn người khác, có khả năng giác trục thiên hạ sau đại kiếp, như vậy mới có thể khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện lấy ra càng nhiều tài nguyên...
- Cho nên ngươi tưởng mình lập được đại công, nhưng trên thực tế ngay cả Tiên Minh cũng cảm thấy ngươi đang làm điều thừa thãi...
...
...
- Ngươi tưởng rằng con đường mình đang đi là chính đạo ư?
- Trong mắt người khác ai hơi đâu quan tâm ngươi đi đường nào, bọn hắn chỉ biết ngươi là tán tu xuất thân hàn môn, không có chút quan hệ nào. Lúc cần ngươi, ngươi liền có mấy phần giá trị, lúc không cần ngươi, thì ngươi chẳng qua là chiếc giày vứt đi. Ngươi cảm thấy bản thân thật vĩ đại, chịu hết đau khổ vẫn giữ lấy ranh giới chính tà, nhưng trong mắt người ta, ngươi lại chẳng qua là một kẻ đáng thương đã đứt đường tu hành, tiền đồ hủy hết...
- Thực lực, duy có thực lực bản thân mới là thật...
...
...
Tùy theo đủ loại ma niệm sinh ra, trong thức hải Phương Nguyên cuộn lên huyết hải vô biên, huyết quang vạn trượng.
Quay đầu nhìn lại, vạn trượng huyết quang kia tựa như từng tên từng tên huyết nhân ôm đoàn với nhau, giãy dụa kêu khóc, lao thẳng về phía Phương Nguyên, tiếp thì thào vô tận vang lên bên tai hắn, có phẫn nộ, có thương cảm, tất cả đều hệt như là tiếng nói của chính bản thân Phương Nguyên.
Những tiếng kêu đó hóa thành lực lượng đáng sợ, liều mạng kéo Phương Nguyên vào trong huyết hải.
Rất nhiều vấn đề trong đó Phương Nguyên đều đã sớm nghĩ tới, cũng nghĩ rõ ràng không ít chuyện, tựa như xử lý của Tiên Minh đối với những thế gia đạo thống kia, Tiên Minh chỉ còn cách vậy, bởi vì đại kiếp sắp đến, chuyện xấu xa này không thể công khai, bằng không tất khiến tu sĩ trong thiên hạ thất vọng, ở thời khắc cần hội tụ nhân tâm này, một chút thỏa hiệp tất yếu là điều không thể không làm...
Nhưng dù nghĩ rõ ràng thì đã sao?
Trong lòng vẫn cứ không thoải mái!
Trong lòng không thoải mái, liền xuất hiện vết rách, thế là Huyết Hải Ma Ấn mới nhân cơ hội!
Phương Nguyên sư huynh...
Ở bên ngoài, Kim Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, nàng không biết làm sao, chỉ biết nắm thật chặt tay Phương Nguyên.
--------