Chương 1133: Một trò đùa (2)
Lúc này Phương Nguyên đang mặt không biểu tình ngồi xuống trong đại điện trống rỗng, thần tình mệt nhọc, đồng thời có chút tự giễu, trầm mặc hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói:
Tia hi vọng sau cùng cũng tan biến?
Ông trời, nhất định phải đùa ta thế ư?
...
...
Tiếng nói của hắn có vẻ rất bình thản, thậm chí rất tỉnh táo, nhưng Kim Hàn Tuyết lại nghe ra được cảm giác thất vọng cực độ ở trong đó.
Nàng không khỏi lo lắng, ngồi xổm trên đất, nắm lấy bàn tay Phương Nguyên, nói:
Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng quá thất vọng, nơi này tuy trống rỗng, nhưng vẫn còn rất nhiều cách khác, chúng ta trước cứ về Cửu Châu cái đã. Thế gian này có vô số điển tịch, kiếm đạo cũng nhiều không kể xiết, rồi sẽ tìm được cách thôi, thế gian có thần quyết, có tiên pháp, thậm chí thiên công đều có, ngươi không cần...
Thật ra, vô dụng cả thôi!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười lên nhàn nhạt, thấp giọng nói tiếp:
Hàn Tuyết sư muội, ngươi biết không, kỳ thật ta đã sớm biết con đường này đi không thông, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Ta chỉ đang dùng Vô Sinh kiếm trủng để duy trì tâm niệm của mình...
Nói đến đây, thần sắc trên mặt hắn càng thêm phần mỏi mệt, nhưng trong tiếng nói lại tựa hồ nhiều thêm chút kích động:
Ngay từ khi phát hiện những người kia làm ra địa cung, ta liền đã biết con đường này đi không thông, ha ha, Vô Khuyết Kiếm Đạo yêu cầu phải kết thành kiếm tâm vô khuyết, nhưng nhân tâm vốn là tàn khuyết, đây là đạo lý đơn giản cỡ nào, nhân tâm tàn khuyết, làm sao lại có thể kết thành kiếm tâm vô khuyết? Thật ra ta đã sớm biết đây là tử lộ, mặc kệ trong Vô Sinh kiếm trủng có cái gì, thì đều không giải quyết được tử lộ này...
Ngươi...
Nghe hắn nói vậy, nhất thời Kim Hàn Tuyết không biết nên đối đáp thế nào.
Nàng có chút nghe không hiểu Phương Nguyên đang nói cái gì, chỉ là nhìn ra được hắn đang thất vọng, vô cùng thất vọng.
Trong lòng bất giác thăng lên lo lắng khó nói nên lời, lại chỉ biết nhìn mà không làm được gì.
Tiếng cười Phương Nguyên càng lúc càng lớn, trong mắt tựa hồ cũng xuất hiện một tia điên cuồng, miệng lẩm bẩm nói:
Có lẽ, ngay từ đầu ta đã sai, ta tưởng rằng chỉ cần đạo tâm đầy đủ kiên định, liền có thể đi ra con đường người khác chưa từng đi, nhưng nếu vốn đã không có đường thì sao?
Ta cảm thấy điều mình làm là đúng, không tiếc cam tâm mạo hiểm, nguy cơ trùng trùng, nhưng ta lại đang làm cho ai xem, liệu có ai để ý những gì ta làm? Ta một lòng muốn phù chính trừ tà, nhưng nếu Thiên Đạo vốn đã như vậy, nhân tâm có khuyết, bởi vậy thế nhân vừa có chính vừa có tà, đây đều là Thiên Đạo chú định, ta lại có tư cách gì đi bình phán hết thảy?
- Ngàn vạn năm qua đi, con người vẫn cứ sẽ như thế...
- Vô luận là Cửu Châu hay tuyết nguyên, hay là Ma Biên, Yêu Vực, ngàn vạn sinh linh trên thế gian, vô luận yêu ma quỷ quái, thần tiên tu nho, tất cả đều như thế, bất cứ lúc nào, bất kỳ ở đâu, thứ có linh liền sẽ có tà niệm ác niệm, không khác được...
- Bởi vì đại đạo là năm mươi trừ đi một...
- Chỉ có tàn khuyết mới là đại đạo a...
...
...
Tiếng nói của hắn thanh âm càng lúc càng thấp, trên mặt chất đầy một mảnh mỏi mệt, cô đơn, hệt như một tờ giấy trắng bệch.
Kim Hàn Tuyết đã hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, nhưng lại có thể cảm giác được thống khổ trong lòng hắn, thậm chí ẩn ẩn còn có thể phát giác ra trong cô đơn và thống khổ bắt đầu nảy sinh một tia điên dại.
Ngay cả mèo trắng lúc này cũng chăm chú lên, con ngươi dựng đứng nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Thượng thiên, ngươi khiến ta truy đuổi một thứ căn bản không tồn tại, chính là để ta hiểu được đạo lý này sao?
Phương Nguyên thấp giọng cười khổ, vẻ mỏi mệt trong mắt đã lên tới đỉnh điểm.
Ngay cả chính hắn đều không ý thức được, ở trong thức hải hắn, giữa thời khắc nản lòng này, đột nhiên có huyết sắc nhàn nhạt bừng lên, đó là một thanh kiếm, một thanh tà kiếm chôn dấu trong cơ thể Cáp Mô Lôi Linh, được huyết khí vô tận tẩm bổ, kiếm này trước giờ chưa từng thức tỉnh, mà nay, trong thanh kiếm lại ẩn ẩn có một ý thức ngủ say từ lâu đang dần thức tỉnh.
Tùy theo ý thức này thức tỉnh, lập tức có huyết khí nhàn nhạt lộ ra, bò vào trong thức hải Phương Nguyên.
Tiếp sau đó, ý thức Phương Nguyên rơi vào một tình trạng hết sức đáng sợ...
Trong lòng có một cỗ phẫn uất không cách nào diễn tả bằng lời!
- Ôm đầy hi vọng, kết cục lại thành công dã tràng...
- Nhận hết trắc trở, lại chỉ thấy mình như một trò đùa...
- Cho nên cuối cùng ta chỉ có thể đi con đường kia ư?
Hắn một bên thì thào lẩm bẩm, một bên như là mất đi khống chế, lấy ra Túi Càn Khôn bên hông, trực tiếp đổ nghiêng xuống đất, thứ có trong Túi Càn Khôn vốn đã không nhiều, ánh mắt đã tràn ngập huyết vụ của Phương Nguyên càng như bị thứ gì đó điều khiển, rất nhanh liền dừng ở trên một chiếc cốt đàn (hũ bằng xương) hoa văn quỷ dị.
Đây là đại lễ gặp mặt kiếm tu Thừa Thiên Kiếm Đạo đưa cho lúc hắn xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ ba...
Hắn biết bên trong đó chứa thứ gì!
Lúc này, trên người hắn hiện lên huyết khí như có như không, tâm thần tuyệt vọng, hối hận không thôi.
Trong lòng bất ngờ nảy sinh khát vọng nào đó, từ từ đưa tay ra...
... Hắn đưa tay về phía chiếc cốt đàn màu trắng!
Trên mặt lộ ra biểu tình thất vọng cùng cực:
Nếu đại đạo vốn đã không toàn, ta cần gì phải để ý chính tà?
- Dựa vào cái gì?
--------