Chương 1132: Một trò đùa (1)
Trên mặt Phương Nguyên lại rõ ràng không có quá nhiều vui sướng, thậm chí nếu nhìn kỹ tựa hồ còn có một vệt sầu lo. Hắn nhìn chăm chú tấm bia đá hồi lâu, sau đó mới vòng qua bia đá, đi thẳng về phía trước, chưa đi được mấy bước liền cảm giác băng tuyết dưới mặt đất sụp xuống, sau đó cả người hắn thẳng tắp té ngã trên tuyết đọng, phí sức ngẩng đầu lên, liền thấy được một tòa động phủ.
Đó là một tòa động phủ xa xưa, tĩnh mịch hắc ám.
Hoặc nói cách khác, đây là một tòa cung điện bằng đá, một tòa cung điện bằng đá rộng lớn vô biên.
Rất khó khiến người tưởng tượng, ở trong cực bắc tuyết nguyên lạnh giá vô cùng này, làm sao dựng lên được một tòa cung điện bằng đá như thế.
Chẳng qua điều này cũng có thể hiểu được, nếu thật không có điểm nào thần dị, làm sao sẽ là Vô Sinh kiếm trủng?
Rốt cục đã tìm tới Vô Sinh kiếm trủng …
Phương Nguyên đứng trong Vô Sinh kiếm trủng, có lẽ là bởi thể xác tinh thần đều đã bị đông cứng, thế nên trong lòng không có vẻ gì là kích động, qua nửa buổi mới bắt đầu đánh giá hết thảy chung quanh, thấy được nơi mình rơi xuống vừa khéo chính là mặt chính diện của toà thạch cung (cung điện bằng đá), chắc vì thời gian quá xa xưa, mặt đá bị gió tuyết ăn mòn, nứt vỡ mất vài mảng, cũng không biết kiếm trủng vốn đã không có cấm trận, hay là thời gian quá lâu, toàn bộ cấm trận đều đã hủ hóa, tóm lại bọn hắn cứ vậy nhẹ nhàng rớt xuống.
Vách tường kiếm trủng tương đối kín đáo, ngăn phần lớn gió tuyết ở bên ngoài, khiến người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Phương Nguyên khôi phục một chút khí lực, sau đó mới tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, trên đường lại quét mắt chăm chú đánh giá đạo điện cũ nát, giường đá phủ đầy bụi, bích họa mục nát, Kiếm Đường loang lổ và vô số thạch thất …vân vân...
Cũng không biết trong kiếm trủng này vốn đã không có cấm chế, hay là thời gian quá xa xưa, cấm chế đều bị hủ hóa, ngược lại không thấy gặp nguy hiểm gì, khiến hắn có thể thảnh thơi đánh giá hết thảy mọi thứ trong địa cung.
Địa cung rất lớn, hoặc nói cách khác là rất trống trải, xung quanh đều là Huyền Cương Nham kết băng, nhìn rất là xa xưa, có thể thấy, tòa địa cung này đã từng sâm nghiêm huy hoàng, nhưng giờ, chỉ còn lại vẻ trống rỗng lạnh lẽo.
Lúc đi tới một phương đạo điện to lớn, có thể thấy được nơi đây có một giá sách vừa cao vừa dài;
Ở phía đối diện đạo điện còn có một đan thất, bên trong đan thất là một lò đan bằng Huyền Thạch màu đen nhìn rất là cổ xưa, bên trong toàn là bụi đan sớm đã kết thành đá cứng, ở chung quanh là từng hàng từng hàng giá đựng đan.
Sâu nhất trong kiếm trủng thậm chí có một khối Thí Kiếm Thạch rộng chừng mấy chục trượng, làm bằng Huyền Thạch, trên đó vẫn còn kiếm ý.
Kim Hàn Tuyết cũng một đường đi theo Phương Nguyên quan sát địa cung này, tâm thần dần dần trầm xuống.
Có thể nhìn ra được, Vô Sinh kiếm trủng này quả thực từng có được vô số dị bảo và truyền thừa.
Nhưng giờ, lại chẳng còn gì nữa cả...
Giá sách trong đạo điện không biết từng cất giữ qua những điển tịch gì, mà giờ, lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lưa thưa mấy đoạn thẻ tre, rải tán loạn trong góc, chữ khắc trên đó cũng đã mơ hồ không rõ, căn bản không thấy được rõ ràng.
Trong đan thất to lớn trống rỗng chỉ có lò đan bằng Huyền Thạch nằm lẻ loi ở đó, ngoài ra không còn vật nào, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy rải rác vài mảnh vụn đan bình tựa hồ có chất liệu không thấp, ngoài thứ đó ra, đến cả một viên đan dược đều cũng không thừa.
Trên Thí Kiếm Thạch ở sâu nhất kia có rất nhiều lỗ thủng, nhìn vết tích thì tựa hồ đã từng có vô số thanh kiếm cắm trên đó, song hiện tại chỉ còn lại mỗi lỗ thủng... Đạo quyển, dị bảo, tàng kiếm, không còn bất cứ một thứ gì nữa cả.
Có chăng, chỉ là một ít vết tích chứng minh bọn chúng đã từng tồn tại!
Trong mắt Kim Hàn Tuyết chớp qua một tia kinh hoảng!
Nàng nghĩ đến một vấn đề, khó trách nàng và Phương Nguyên lại đi đến đây thuận lợi như vậy, trên đường cũng nhìn thấy mấy vết tích, tựa hồ là nơi từng được bố trí cấm chế, nhưng bọn hắn lại trực tiếp đi qua mà không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, khi trước bọn hắn còn tưởng là bởi thời gian quá xa xưa, tất cả cấm trận đều đã hủ hóa, nhưng trên thực tế, đây là đã bị người phá hết cả rồi...
Trước khi bọn hắn tới đây, sớm đã có người từng tới qua Vô Sinh kiếm trủng!
Sớm đã có người dời sạch đồ vật bên trong.
Giờ bọn hắn tìm tới, chỉ còn lại một tòa kiếm trủng trống rỗng, không sót lại thứ gì...
Thật ra không cần hao phí quá nhiều tâm thần, Kim Hàn Tuyết liền hiểu được nguyên do trong đó.
Kỳ thật đây vốn là một vấn đề rất đơn giản...
Nếu không phải có người từng tới qua Vô Sinh kiếm trủng, trên thế gian làm sao lại có địa đồ lưu truyền? Mà Tam Thế Kiếm Ma, dù sao cũng là nhân vật mấy vạn năm trước, từ thời đó đến nay, không biết đã có bao nhiêu người thông minh xuất thế, làm sao còn sẽ có truyền thừa hoàn chỉnh lưu lại đến bây giờ?
Về phần tại sao không ai biết tin Vô Sinh kiếm trủng đã bị dời không, lời giải thích liền càng đơn giản.
Nếu không vì bất đắc dĩ, ai lại đi công khai tuyên bố mình đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng?
Lẳng lặng phát tài mới là lựa chọn chính xác!
Những vấn đề này tương đối dễ để tìm ra lời giải thích, song Kim Hàn Tuyết vẫn có chút lo lắng nhìn Phương Nguyên.
Trên đường đi tới đây, nàng và Phương Nguyên nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng có thể cảm giác được hi vọng trong lòng hắn, cũng biết hắn đang một mực tìm kiếm cái gì, đồng thời biết tâm lý hắn một mực có cảm giác mệt mỏi khó nói nên lời, nhất là sau khi xâm nhập tuyết nguyên, hắn tiến vào đây dường như là để né tránh phiền toái nào đó bên ngoài vậy, mà giờ, bọn hắn rốt cuộc tìm được Vô Sinh kiếm trủng, lại phát hiện kiếm trủng này hoàn toàn trống không...
Nàng khó mà tưởng tượng điều này sẽ tạo thành đả kích thế nào với Phương Nguyên...
...
...
--------