Chương 1131: Vô Sinh kiếm trủng (2)
...
Tìm được vực sâu còn không đáng để mừng rỡ, mặt trước Vô Sinh kiếm trủng không khả năng không có thử thách, cây cầu này hẳn chỉ là một thử thách trong đó, chưa hẳn đã có thể dễ dàng bước qua, nhưng đến bước này, Phương Nguyên đã không có càng nhiều tâm thần đi suy nghĩ cân nhắc, hắn ngưng tụ lại toàn bộ tâm thần, thôi diễn một phen, xác định trên cầu không có cấm chế nào, sau đó liền bước lên.
Gió thổi cầu động, đung đưa không thôi.
Phía dưới là vực sâu không đáy, giữa trời là cương phong cuồng loạn.
Không thể bay lượn, chỉ có thể đi qua, mà nếu ngã xuống, tất sẽ bị cương phong phía dưới xoắn thành mảnh vụn.
Phương Nguyên thu hồi tâm thần, trực tiếp tiến thẳng về phía trước.
Lấy tu vi hắn còn nhìn không ra được cấm chế trên cầu, vậy nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Rốt cuộc, cầu đặt ở chỗ này, mục đích chính là để cho người thông qua.
Trong lòng ôm theo ý niệm đó, Phương Nguyên có thể nói là đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hết thảy mọi bất trắc, nhưng ngoài dự liệu của hắn là, hắn đi ở phía trước, Kim Hàn Tuyết đi ở phía sau, hai người một trước một sau, nơm nớp lo sợ, nhưng đi thẳng đến đầu bên kia cầu sắt vẫn không thấy xuất hiện dị trạng gì, thẳng đến xuyên qua gió tuyết mênh mang giữa không trung, hai chân bước lên mặt đất cứng rắn, trên mặt vẫn có chút khó mà tưởng tượng.
- Chẳng lẽ là thời gian quá lâu, cấm chế trên cầu đều đã bị hủ hóa?
Phương Nguyên chỉ có thể tự mình giải thích như vậy, sau đó liền tiếp tục đi tới.
Xuyên qua một đoạn đường nhỏ vòng quanh khúc khuỷu, vượt qua một vách núi dựng thẳng như kiếm, trước mặt Phương Nguyên hiện ra một con sông.
Ngay từ đạo tuyết tuyến thứ nhất, nước đã bị đóng thành băng, nhưng bây giờ trên tuyết nguyên, ở sau đạo tuyết tuyến thứ chín, lại bất ngờ xuất hiện một dòng sông rộng lớn vô biên, nước chảy rầm rầm vang dậy, kéo dài từ đông sang tây!
Nước sông trong vắt, lạnh lẽo, vô cùng mỹ lệ, cũng vô cùng quỷ dị!
- Đây là đạo thử thách thứ hai?
Phương Nguyên đứng bên bờ sông, cảm thấy đây nhất định là thử thách nào đó.
Kim Hàn Tuyết nhìn dòng sông, cũng kinh ngạc thốt lên:
Chẳng lẽ đây chính là U Hà vĩnh viễn không kết băng mà trong điển tích Kim gia chúng ta từng ghi lại? Đây chính là đạo chủng có thể giúp người thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ a, không ngờ lại cứ vậy tồn tại ở nơi này...
Sau đó ánh mắt nàng chớp qua một tia hoảng sợ:
Sông như thế chảy ngang qua đây, khẳng định là có cổ quái?
Mèo trắng cảm giác được nhịp tim của nàng tăng lên, không khỏi có chút khinh thường sự nhát gan của nàng.
Sau đó nó lười nhác duỗi lưng một cái, hình như chuẩn bị làm gì đó.
Nhưng Phương Nguyên không chờ nó đi ra liền đã lung la lung lay bước đến bờ sông.
Nhìn sông băng, hắn dùng chút tư duy còn sót lại không nhiều để suy xét một phen, nhưng thực sự không nhìn ra được gì, cuối cùng đành phải quét mắt đánh giá xung quanh vài lần, liền thấy được cách đó vài chục trượng, lại có một chiếc thạch điêu quái chu (thuyền đá cổ quái) nổi trên mặt nước, đỗ ở bên bờ, nước sông trong vắt, thuyền đá như mực, tạo nên một bức cảnh tượng tuyệt mỹ quỷ dị...
Đã có thuyền, vậy cứ chèo thuyền đi qua thôi...
Phương Nguyên trực tiếp bước lên quái chu, lấy băng làm gậy, từ từ chèo đi.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi...
Kim Hàn Tuyết gấp gáp kêu to, bị hù cho cả người lạnh toát.
Quái chu cứ vậy đặt ở đó, nhất định là có huyền cơ...
Sao ngươi lại trực tiếp bước lên?
Muốn ngăn cản, nhưng ở trong băng thiên tuyết địa này, chính nàng đều không có bao nhiêu sinh cơ để dùng, làm sao có thể ngăn cản cho được?
Bởi vậy nàng đành chỉ biết ngơ ngác nhìn theo Phương Nguyên chèo quái chu lướt sang bờ bên kia.
Không chỉ nàng sửng sốt, mèo trắng mới vừa thò đầu ra từ trong ngực nàng cũng ngây dại.
... Đứa ngu này, muốn bị chết trôi à?
Chẳng qua trong ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, chỉ thấy Phương Nguyên cứ vậy thật chèo đến bờ bên kia, nhảy xuống, sau đó quái chu thuận theo dòng nước, tự động trôi ngược trở về. Phương Nguyên quay đầu nhìn, tựa hồ đang chờ bọn hắn cũng chèo thuyền đi qua...
Kim Hàn Tuyết triệt để sửng sốt, nghĩ mãi mà không thông, cuối cùng đành cũng phải đạp lên quái chu đi sang.
Tiếp sau, bọn hắn lại một đường tiến về phía trước, qua Thiết Kiếm Lâm, xuyên Hỏa Hôi cốc, lại đi đến một mảnh hang động bị gió tuyết lấp kín, mỗi nơi, nhìn qua tựa hồ đều hung hiểm vô cùng, khiến người không dám mạo hiểm xuyên qua, nhưng khăng khăng bọn hắn lại cứ dùng phương pháp an toàn nhất thông qua, không chỉ mỗi Kim Hàn Tuyết, ngay cả mèo trắng núp trong ngực nàng cũng phải hai mắt trợn tròn.
Từng chút từng chút đi về phía trước, cuối cùng xuyên qua một mảnh sương mù tuyết mênh mông, đi tới trước một phiến tuyết cốc.
Phương Nguyên đi ở phía trước đột nhiên chợt dừng lại, ngơ ngác nhìn lên tiền phương, thật lâu mà vẫn bất động.
Kim Hàn Tuyết vội vàng tiến sát lại, thuận theo ánh mắt hắn vừa nhìn, trong lòng lập tức dâng lên một hồi tình tự phức tạp.
Không sinh ngũ thế, táng kiếm nơi này!
Ở trước mặt Phương Nguyên là một bia đá màu đen, mặt trên có chữ do vết kiếm vạch ra.
Bia đá kia nhìn không ra niên đại, tựa hồ mấy vạn năm qua nó một mực nằm tại đây, nhưng chữ viết trên đó lại vẫn rất rõ nét.
- Nơi này chính là Vô Sinh kiếm trủng?
Trong lòng Kim Hàn Tuyết không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng:
Nơi này chính là truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma?
Nàng cứ cảm thấy mình như đang ở trong mơ, cơ hồ không dám tin tưởng, Vô Sinh kiếm trủng trong truyền thuyết không ngờ lại được tìm thấy dễ dàng đến vậy?
--------