Chương 1130: Vô Sinh kiếm trủng (1)
Thừa Kiếm thiếu chủ cười lạnh nói:
- Một đường đuổi theo, cố ý không hạ sát thủ với hắn, thậm chí còn bốc lên phong hiểm giúp hắn xử lý một nhóm người Tẩy Kiếm Trì, chẳng phải là vì để hắn đi trước dẫn đường, mang chúng ta tới Vô Sinh kiếm trủng? Bây giờ Vô Sinh kiếm trủng đã ở ngay trước mắt, các ngươi lại vì sợ sệt gió tuyết trên tuyết nguyên mà không dám tiếp tục đi nữa?
Đón lấy chất vấn từ Thừa Kiếm thiếu chủ, trên mặt chư tu chung quanh đều lộ vẻ khó xử.
Ai nấy đều nghĩ thầm: Ngươi có Chu Tước Thần Thạch hộ thân, chúng ta làm gì có...
Vốn không có tâm đi khiêu chiến gió tuyết có thể đòi mạng đằng sau đạo tuyết tuyến thứ chín, nhưng nghĩ đến ẩn tật tu vi còn cần truyền thừa trong Vô Sinh kiếm trủng cứu chữa, liền đành phải hạ ngoan tâm, cắn răng nói:
- Vậy liền cùng tiến vào!
Phi Bàn sơn, Lưu Ly Tuyết, Vân Hạ phong... Phương Nguyên vượt qua đạo tuyết tuyến thứ chín, từng chút từng chút đối chiếu với địa thế đã tính toán ra được trên bản đồ, xác định hướng mình đang đi là chính xác, đương nhiên, những điều này chỉ được làm khi phản ứng đã chậm chạp tới cực điểm, từ sau đạo tuyết tuyến thứ chín, sự đáng sợ của gió tuyết hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn, đây gần như đã không phải thứ con người có thể chống cự, mỗi một tia gió tuyết đều có thể trực tiếp xỏ xuyên thân người, phảng phất như bị lăng trì, ngàn đao cắt thịt mà vẫn không chết.
Ngay cả Phương Nguyên đều không hiểu tại sao mình vẫn không bị chết cóng, hoặc nói cách khác hắn đã không rảnh để suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là trong tâm ôm theo một tia hi vọng, liền giữ lấy một hơi, nhấc lên hai chân đã cứng đờ tê dại, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.
Một thân pháp lực tựa hồ cũng bị đông kết, chẳng qua cũng may, tu vi Phương Nguyên vững chắc vô cùng, lúc Trúc Cơ hắn vốn đã là Ngũ Hành Trúc Cơ, bên trong có lực lượng hành Thủy, có thể hóa gió tuyết, sau đó lại tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đem biến hóa thôi diễn đến cực hạn, hiện tại vận chuyển phong hàn chi pháp cũng có thể miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch, giúp hắn chống đỡ lâu hơn một chút.
Chẳng qua hoàn cảnh bây giờ bằng với mỗi thời mỗi khắc đều phải gánh chịu thần thông đáng sợ không ngừng tập kích, áp lực lớn đến khó mà tưởng tượng...
Chính bản thân Phương Nguyên đều không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, hoặc là nói, hắn không dám nghĩ đến điều này.
Vứt sinh tử sang một bên, trước mắt chỉ có mỗi đại đạo.
Dù tư duy đã xơ cứng, nhưng bản năng vẫn thúc giục hắn bước về phía trước.
...
...
Từng chút từng chút, từng bước từng bước một, để lại trên tuyết nguyên một hàng dấu chân thật sâu.
Thời gian dần trôi, hắn không biết đã xâm nhập được bao xa trong tuyết nguyên, lúc ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt chợt thấy được một vầng ánh sáng chói lòa, giống như mặt trời, lại như tiên ý, vắt ngang phía chân trời, ngưng mà không tán, thời khắc ấy, hắn si ngốc nhìn chằm chằm vầng sáng kia thật lâu, thẳng đến khi có tiếng mèo kêu gọi tỉnh mới cúi đầu, tiếp tục đi trên cánh đồng tuyết trắng tựa hồ không có điểm cuối.
Thật ra qua đạo tuyết tuyến thứ chín, khoảng cách đến vị trí Vô Sinh kiếm trủng trên địa đồ đã rất gần, chỉ là hiện giờ hắn lẻ loi độc hành, tốc độ lại cực chậm, thế nên đoạn đường này mới có vẻ vô cùng dài lâu, dài đến tựa hồ đi mãi không hết.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã quên mất khái niệm thời gian và hết thảy những thứ chung quanh, trong đầu chỉ ôm theo một ý niệm, hoặc là đi đến chết, hoặc là đi đến điểm cuối cùng, bởi vậy hắn mới gắng gượng chống đỡ, chưa từng dừng lại, lúc này ưu thế của người tu hành mới sẽ hiện ra, nếu là phàm nhân, rơi vào hoàn cảnh như vậy sớm đã chết cóng chết mệt, nhưng người tu hành lại có thể cường hành khống chế nhục thân chính mình.
Chỉ cần ý niệm còn tồn tại, dù là nhục thân đã chết, cũng vẫn có thể tiếp tục cất bước.
Phương Nguyên không biết mình chết chưa, nhưng hắn biết mình còn chưa đi đến điểm cuối cùng, vậy nên một mực không hề dừng bước.
Trước đó mỗi cách một đoạn hắn thường sẽ nghỉ ngơi một lúc, nhưng giờ ngay cả nghỉ ngơi cũng lược bỏ, bởi vì hắn biết, một khi mình ngừng lại, trạng thái hiện có liền sẽ triệt để tiêu vong, đồng nghĩa với không bao giờ có khả năng đi tới điểm cuối cùng nữa.
...
...
- Phương Nguyên sư huynh... Phương Nguyên sư huynh...
Bên tai tựa hồ truyền đến huyễn âm, thần thức Phương Nguyên đã bị đông cứng, bởi vậy cứ mơ mơ hồ hồ, giống như là tiếng trống từ hư không truyền lại, qua thật lâu, thanh âm này mới dần rõ ràng, hắn lấy lại bình tĩnh, ý thức được đây là Kim Hàn Tuyết đang hô mình, hiện tại mặt nàng đã bị gió tuyết đông cứng rất khó coi, lại chính đang lộ vẻ mặt kinh hỉ, một bên nắm lấy mình, một bên chỉ ra phía sau...
Ánh mắt Phương Nguyên đờ đẫn ngốc trệ, phải phí sức một lúc mới chuyển tầm mắt qua được.
Sau đó hắn thấy một đoạn vực sâu không thấy đáy!
Vực sâu khó mà tưởng tượng, trên trời gió tuyết cuồng vũ, căn bản không khả năng nhảy qua. Nơi mép vực sâu có một cửa đá màu đen, phía sau cửa đá là một chiếc cầu treo bằng sắt chỉ đủ cho một người thông qua, cầu treo vắt ngang mấy trăm trượng giữa trời, một đầu đâm vào trong gió tuyết mênh mông, thân cầu lung la lung lay, phát ra tiếng “két két” rợn người.
- Huyền Kiếm Chi Môn?
Phương Nguyên phải mất một lúc mới có phản ứng.
Trong lòng không khỏi sinh ra một tia vui sướng xen lẫn đắng chát.
Trên địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, vị trí đánh dấu sau cùng chính là một vực sâu như thế này.
Nói cách khác, dựa vào chỉ dẫn của địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, thấy được vực sâu, bằng với đã tìm tới Vô Sinh kiếm trủng.
Con đường mình đi sắp tới được điểm cuối.
- Đi thôi!
Phương Nguyên gian nan bật ra hai chữ, sau đó chậm rãi tiến thẳng về phía trước.
...
--------