Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1129 - Chương 1129: Thâm Nhập Tuyết Nguyên Không Quay Đầu (2)

Chương 1129: Thâm nhập tuyết nguyên không quay đầu (2)
Trong ngày đông giá rét căm căm khi đó, bởi vì hắn làm việc không nhanh nhẹn, đánh nát một chiếc bát, bị thẩm thẩm vứt vào trong băng thiên tuyết địa giữa trời đêm, trên người chỉ mặc một chiếc áo gai rách rưới, cũng như bây giờ nhìn lên đất trời cô địch và tuyết trắng mênh mông, bốn phương tám hướng đều là giá lạnh vô biên vù vù thổi tới, cảm giác được thân thể từ từ mất đi tri giác, nỗi sợ hãi vô biên dần dần xâm chiếm toàn bộ tâm trí.

Lần đó, sau cùng vẫn là thúc thúc mềm lòng, sau nửa đêm ôm hắn trở về trong nhà.

Nhưng lần này, lại có ai đến ôm mình trở về đây?

Phương Nguyên ngốc trệ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, không ngờ mình lại thất thần ngay giữa lúc này.

Ý thức như tơ, tựa hồ đang lặng lẽ len lỏi trong thức hải.

Hắn lắc lư thân mình, cười khổ một tiếng … Chẳng biết nét mặt đã đông cứng có biến hóa gì không, nhưng hắn cảm giác được mình tựa hồ đang cười... Sau đó liền tiếp tục đi về phía trước, giẫm lên mặt đất bóng loáng, chầm chậm xuyên qua Băng Cức Lâm.

Gần gần xuyên qua mảnh Băng Cức Lâm dài chỉ mấy dặm đã mất của Phương Nguyên bốn ngày.

Sau đó hắn đối mặt với đạo tuyết tuyến thứ chín, phong tuyết vô tận không chút do dự vù vù thổi tới.

...

...

- Không ngờ thằng nhãi kia thật vượt qua đạo tuyết tuyến thứ chín, còn đuổi nữa không?

Có một điều Phương Nguyên không biết, đó là không đến mười dặm sau lưng hắn, có một nhóm người đang tồn tại.

Nhóm này ước chừng có năm sáu người, trên thân đều cõng một thanh băng kiếm bán trong suốt, kiếm này cực kỳ thần dị, ngay cả cái rét lạnh của nơi sâu trong tuyết nguyên đều không bằng được cái lạnh của chúng, cột nó trên lưng, lập tức liền khiến toàn bộ khí cơ mấy người tu hành này đều như dung nhập vào trong gió tuyết, đất trời giá lạnh, cương phong gào thét, nhưng đại bộ phận hàn ý đều bị chặn ở bên ngoài.

Đương nhiên, nơi đây dù sao cũng đã tiếp cận đạo tuyết tuyến thứ chín, dù có băng kiếm thần dị cỡ đó hộ thể, mấy người này cũng không hề nhẹ nhàng, từ khuôn mặt bị đông cứng đến tái nhợt và pháp lực gần như ngưng trệ bất động liền đủ biết, bọn hắn cũng sắp đến cực hạn, sắc mặt tiều tụy vô cùng, nhìn Băng Cức Lâm như một mảnh loạn kiếm đâm lên bầu trời phía xa xa, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.

- Tẩy Kiếm Trì chúng ta xuất động ba mươi sáu đệ tử, hai vị trưởng lão Nguyên Anh, một đường truy tung tặc tử này, kết quả trong gió tuyết không ngừng có người tụt lại phía sau, ngay cả Ngụy trưởng lão đều vì cứu hai tên đệ tử ngã vào trong băng nhai mà bị thương, bắt buộc phải trở về, giờ chỉ còn lại sáu người chúng ta, cũng là dựa vào Vạn Niên Băng Phách Kiếm tiên môn ban cho mới miễn cưỡng chạy tới đây, giờ tiếp tục đi tới...

Có người xanh mặt nói tiếp:

- E rằng ngay cả Vạn Niên Băng Phách Kiếm đều không giúp được chúng ta, kiếm này có thể giúp chúng ta chống cự giá lạnh, bảo vệ tâm, nhưng đằng sau đạo tuyết tuyến thứ chín, gió tuyết quá kinh khủng, sợ là chúng ta chịu không nổi...

Nghe lời này, dù là vị trưởng lão Nguyên Anh kia cũng đều không khỏi trầm ngâm.

Hắn là Nguyên Anh, tu vi cao hơn những người còn lại, nhưng vượt qua đạo tuyết tuyến thứ chín, đồng dạng cũng không biết có mạng để trở về hay không.

- Rốt cuộc chúng ta còn có Vạn Niên Băng Phách Kiếm hộ thể, đứa kia lại không có được dị bảo này, hắn dám đi vào, chúng ta chẳng lẽ lại yếu hơn hắn?

Trong bầu không khí thinh lặng, một thanh niên vóc dáng thấp bé dùng sức xoa xoa hai tay, thở ra một hơi, cười lạnh nói:

- Huống hồ, đã nhận được lệnh kiếm thủ phải dẫn người này trở về, há có thể vì sợ sệt tuyết nguyên rét lạnh mà giẫm chân tại chỗ?

Vừa nói vừa đảo mắt quét qua chúng nhân:

- Ta định tiếp tục đuổi theo, các ngươi thì sao?

- Tuyên Trì, ngươi...

Nghe được lời này, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia không khỏi biến sắc, bộ dạng muốn nói lại thôi, mắt lại nhìn băng kiếm sau lưng tên đệ tử tên Tuyên Trì kia, nghĩ thầm, thanh này của ngươi mới thật sự là Vạn Niên Băng Phách Kiếm, một trong bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì, còn những đệ tử khác chỉ là Huyền Băng Chi Kiếm mô phỏng Vạn Niên Băng Phách mà thôi...

Nhưng mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì xung quanh lại quay sang nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên một tia hàn ý, trầm giọng nói:

- Tuyên sư huynh đã nói vậy, chúng ta há lại e sợ, nghe nói sau đạo tuyết tuyến thứ chín có truyền thừa Tam Thế Kiếm Ma. Ha ha, chúng ta cũng vào đó xem sao, không biết kiếm đạo của vị đại ma đầu thời kỳ Thượng Cổ kia có thật mạnh hơn kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì chúng ta không...

Gió tuyết gào thét, Nguyên Anh Kiếm Tiên không tiện nói gì thêm, cả đám cùng nhau cất bước, lặng lẽ hướng về Băng Cức Lâm.

...

...

- Thật to gan, không ngờ lại cứ thế xông vào?

Ở một nơi khác cách đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì chừng ba bốn dặm cũng đang có người tiến hành đối thoại, Thừa Thiên thiếu chủ móc một tấm ngọc bàn màu đỏ lửa lên ngực, lại nuốt xuống bảy tám viên tuyết đan trắng nõn như long châu, đón lấy gió tuyết thở một hơi thật dài, đưa mắt nhìn mảnh Băng Cức Lâm sáng ngời phía tiền phương, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng.

- Thiếu chủ, đạo tuyết tuyến thứ chín này còn khủng bố hơn cả đồn đại, chúng ta thật muốn tiến vào ư?

Ở bên cạnh hắn, bốn vị trưởng lão và ba bốn tên tu sĩ tà kiếm áo đen khẽ biến sắc, lo lắng hỏi.

- Chuyện sắp thành đến nơi, lý nào lại từ bỏ!

--------
Bình Luận (0)
Comment