Chương 1128: Thâm nhập tuyết nguyên không quay đầu (1)
Nhân tâm khiến hắn thất vọng, nhưng chắc gió rét trên tuyết nguyên sẽ không khiến hắn thất vọng...
Sau khi ba vị lão ma rời đi, pháp chu khải hành, tiếp tục hướng bắc mà đi.
Xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ tám, rét lạnh càng tăng lên, đất trời tràn đầy tuyết trắng, cuồng phong như đao, đến lúc này, ngay cả pháp chu đều không cách nào phi hành, cương phong gào thét mãnh liệt, tưởng như xé nát pháp chu thành mảnh nhỏ, bởi vậy Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết đành phải bỏ lại pháp chu trong một thung lũng tuyết, sau đó mang theo toàn bộ noãn ngọc và cấm trận đi bộ về phía trước.
Lần đi này mất hơn tháng, mỗi ngày chỉ có thể hành tẩu một đoạn rất ngắn, sau đó liền phải đào ra một huyệt động để nghỉ ngơi.
Trên tuyết nguyên có tổng cộng chín đạo tuyết tuyến, mỗi đạo đều là một lạch trời.
Theo truyền thuyết, đạo tuyết tuyến thứ nhất chính là phàm nhân cấm địa, bởi vì phàm nhân tiến đến liền chịu không nổi phong tuyết vô biên trong đó.
Đến đạo tuyết tuyến thứ ba thì là Trúc Cơ cấm địa, phong tuyết sau đạo tuyết tuyến này, đến cả Trúc Cơ cũng chịu không nổi.
Đạo tuyết tuyến thứ bảy là Kim Đan cấm địa.
Đương nhiên, phân chia như thế không hoàn toàn tinh chuẩn, mà chỉ là một cách tính đại khái, dùng để hình dung độ lạnh giá của gió tuyết trên tuyết nguyên.
Nếu mang theo đầy đủ bảo vật chống lạnh, lại chuẩn bị kỹ càng, không đụng phải thứ gì hung hiểm, như vậy dù là phàm nhân cũng chưa hẳn không thể xâm nhập tuyết nguyên, tu sĩ Trúc Cơ cũng có khả năng sống sót sau đạo tuyết tuyến thứ ba, còn nếu không phải có việc thực sự quan trọng, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám tuỳ tiện vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tám, thậm chí là đạo tuyết tuyến thứ bảy, làm vậy không khác gì tìm ngược.
Từ sau đạo tuyết tuyến thứ tám, cuồng phong bạo tuyết cơ hồ mãnh liệt theo cấp số nhân, trước đó, gió tuyết mới chỉ sẽ thổi tan linh khí và thần thức, đến sau đạo tuyết tuyến thứ tám, gần như đã có thể thổi tan pháp lực phóng ra ngoài, nói cách khác, đừng nói Nguyên Anh thoát xác, đến cả thần thông đều không tung ra được, bởi vậy Nguyên Anh đến đây cũng chỉ hơn được cảnh giới Kim Đan một hơi nội tức mà thôi.
Điều này tương tự như một ông lão thân thể ốm yếu và một thanh niên to xác cùng xông vào trong băng thiên tuyết địa, dù quả thực thanh niên to xác có thể gắng gượng được lâu hơn chút, nhưng so với ông lão thì cũng không có ưu thế quá lớn, bởi vì ai cũng đều không phải đối thủ của phương thiên địa này.
Đạo tuyết tuyến thứ tám còn có tên là Bất Quy Lộ (đường không lối về).
Ý là xuyên qua đạo tuyết tuyến này, liền không còn ai có thể sống sót đi về.
Chẳng qua Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết không suy xét được nhiều như vậy, cứ thế trực tiếp đâm thẳng mà vào.
Phương Nguyên coi đây là rèn luyện cho bản thân, đồng thời xem thiên địa nơi này như là một đối thủ càng lúc càng cường đại.
Sau khi tiến vào đạo tuyết tuyến thứ tám, hắn không có một giây phút nào là không đang đối kháng với thiên địa, toàn bộ một thân sở học đều dùng ra, trước đó lúc ma luyện chính mình, hắn còn gỡ xuống vật chống lạnh trên người, tận lực thi triển kiếm đạo đối kháng gió tuyết, nhưng đến lúc này liền không cần phải phiền phức như thế, hết thảy mọi cách, hết thảy pháp bảo, tất cả đều tận hết khả năng dùng ra...
Sống sót, mới là mục đích quan trọng nhất.
Khác hẳn với Phương Nguyên, sau khi tiến vào đạo tuyết tuyến thứ tám, Kim Hàn Tuyết ngược lại có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.
Lúc ở đạo tuyết tuyến thứ ba, nàng có vẻ đã sắp gắng gượng không được, giờ xuyên qua đạo tuyết tuyến thứ tám, bộ dạng vẫn cứ là sắp gắng gượng không được, trên thân bọc áo lông gấu trắng dày cộm, trước ngực, sau lưng, hai đầu gối, hai vai đều đệm lên noãn ngọc thượng giai, cách mỗi nửa canh giờ lại phải nuốt một viên Hỏa Đan, gian nan hành tẩu theo sau lưng Phương Nguyên.
Mèo trắng núp trong ngực nàng, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, thần thái tò mò ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Thiên địa gian nan như vậy, ngược lại cũng có chút chỗ tốt.
Đó chính là trước khi tới đạo tuyết tuyến thứ tám, bọn hắn còn gặp mấy đợt đối thủ, phải trải qua vài lần ác chiến, nhưng từ sau khi tiến vào đạo tuyết tuyến thứ tám, đối thủ lập tức tuyệt tích, đừng nói là người, dù có là tuyết thú đều không thấy bóng dáng đâu.
Ở chỗ này, chỉ cần đối kháng thiên địa là được, không cần cân nhắc đến những chuyện khác.
Cứ vậy gian nan vượt qua một tháng, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết đều rơi vào tình trạng kiệt sức, rốt cục khó khăn lắm mới chạy tới một mảnh Băng Cức Lâm (rừng táo), nơi này chính là một đạo kỳ quan trên tuyết nguyên, trên mặt đất xuất hiện một rừng táo rộng chừng ba bốn dặm, cây nào cây ấy chỉ thẳng trời cao, phảng phất như rừng kiếm trải dài xa tít tắp, cũng không biết làm sao hình thành ra được thiên địa kỳ quan thế này.
Băng Cức Lâm chính là đạo tuyết tuyến thứ chín.
Nhìn băng cức phát ra quang mang quỷ dị dưới ánh mặt trời, Phương Nguyên gần như ngất xỉu.
Hắn đã nhớ không rõ, một tháng nay rốt cục mình đã vượt qua bằng cách nào.
Trong thời gian một tháng này, thậm chí đại não hắn đều đã đình chỉ vận chuyển, chỉ lưu lại một tia tinh lực yếu ớt, nhục thân sớm đã rã rời tới cực điểm, pháp lực gần như đã không tồn tại.
Hắn nhớ khi còn bé Thái Nhạc thành từng hạ xuống một trận tuyết lớn.
--------