Chương 1127: Thừa Thiên kiếm điển (2)
Cũng lười suy nghĩ nhiều, trước cứ đi tìm Vô Sinh kiếm trủng rồi tính!
Mà khi bọn hắn vừa đi ra từ trong tòa tuyết cốc đang ẩn thân, rất nhanh liền bị người truy sát.
Hiện tại trên tuyết nguyên đang đồn ầm lên nói cái đầu hắn có giá trị liên thành, bởi vậy chỉ vừa lộ diện, bất luận là ai, đều sẽ lập tức dẫn lên lượng lớn nhân mã truy sát, trong đó có người đã nương nhờ Tẩy Kiếm Trì, cũng có người âm thầm nghe lệnh từ Thừa Thiên Kiếm Đạo, thậm chí có cả một ít thích khách sát thủ được cao thủ Trung Châu thu mua làm tử sĩ sai phái tới tuyết nguyên, tất cả đều như ruồi nhặng ngửi được mùi thịt thối ùn ùn truy tung mà tới.
Đến lúc này, Phương Nguyên chỉ còn một lựa chọn, đó chính là tránh.
Hiện tại dù thương thế hắn đã thuyên giảm phần nào, lại tâm ý chây lười, không muốn tranh đấu với đám người kia làm gì.
Gặp phải, có thể trốn liền trốn, thực sự trốn không thoát, nếu có thể để ba vị lão ma giải quyết, liền cũng mặc cho bọn họ giải quyết.
Đối với ba lão ma đầu, Phương Nguyên đối xử khá là thoải mái, trước đây hắn chẳng qua là dùng độc đan chế trụ, ý đồ mượn dùng chút khí lực của bọn họ mà thôi, nhưng giờ, trong tay hắn không thiếu bảo đan, pháp bảo, mỗi loại đều cho bọn họ một ít, thậm chí còn giúp bọn họ thôi diễn mấy phần công pháp, khiến cho thực lực ba lão ma đầu đề thăng không ít.
Điều này tự nhiên khiến ba lão ma đầu vừa mừng vừa sợ, hoàn toàn không rõ làm sao Phương Nguyên lại đột nhiên hào phóng với mình đến vậy?
Có chỗ tốt, đương nhiên cũng phải ra sức làm việc, trên đường đã thay Phương Nguyên giải quyết không ít phiền phức.
Chẳng qua rốt cuộc căn cơ bọn hắn đặt ở đó, một chút vấn đề nhỏ có thể giải quyết, nhưng đến lúc gặp phải cao thủ chân chính liền tuyệt không phải đối thủ. Cũng chỉ khi gặp phải chướng ngại ba lão ma đầu không thể giải quyết, Phương Nguyên mới ngẫu nhiên ra tay một lần.
Song chỉ cần là hắn ra tay, liền không một ai sống sót.
Ba vị ma đầu và Kim Hàn Tuyết đều cảm nhận được lửa giận kiềm nén trong lòng Phương Nguyên, trên đường rất ít khi dám nói chuyện cùng hắn.
Cứ vậy từ từ đi tới, dần dần vượt qua đại bộ phận khu vực ở đạo tuyết tuyến thứ bảy, tiếp cận đạo tuyết tuyến thứ tám, đến nơi này, hàn phong càng thêm khốc liệt, gió tuyết như đao, dù là tu vi Kim Đan cũng đỡ không nổi, bình thường chỉ có thể trốn trong pháp chu, ngẫu nhiên hiện thân gần như lập tức liền sẽ bị đóng băng, gió tuyết ở mức độ này, quả thực đáng sợ không thua gì thần thông của đại tu Nguyên Anh.
Rốt cục đến một ngày, ba vị lão ma đầu chịu không nổi.
Bọn hắn cùng nhau đến tìm Phương Nguyên, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cuối cùng đẩy tới chỗ Phi Quỷ Nhi.
Phi Quỷ Nhi phù phù một tiếng liền quỳ xuống, than thở nói:
Công tử, chúng ta thực sự chịu không được, giá lạnh nơi này quá đáng sợ, dù mỗi ngày núp trong tầng tầng đại trận của pháp chu, chúng ta cũng bị đông cứng đến độ pháp lực như bị đóng băng. Tuy biết thời gian qua công tử đối với chúng ta ân trọng như núi, đáng nên hiệu lực, nhưng cứ tiếp tục tiến vào trong, sợ rằng chúng ta phải vĩnh viễn lưu lại nơi này!
Nghiêm lão ma cũng ra vẻ đáng thương nói:
Đúng a công tử, chúng ta biết ngươi có địa đồ Vô Sinh kiếm trủng, muốn đi tìm Kiếm Ma truyền thừa, nhưng so với tạo hóa tuyệt thế trong truyền thuyết kia, chúng ta càng muốn sống sót trở về đoàn tụ với tám mươi mốt tiểu thiếp a...
Bách Tri Tẩu thở dài một tiếng, nói:
Công tử chớ giận, không phải ba người chúng ta nhát gan, không muốn đi theo công tử, thật sự là sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tám, ba người chúng ta đã không còn mấy tác dụng, chỉ biết cả ngày trốn trong pháp chu, không thể chạy trước chạy sau vì công tử, mà lại, nếu cứ tiếp tục đi tới, đối thủ khả năng gặp phải e rằng cũng vượt xa tu vi ba người chúng ta, ngược lại liên lụy đến công tử...
Phương Nguyên nghe bọn hắn nói nửa ngày mới như chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn ba người bọn họ một cái.
Ba lão ma lập tức đồng thời lộ vẻ đáng thương!
Trong lòng thở dài một tiếng, Phương Nguyên trực tiếp cầm một viên đan dược đặt xuống trên bàn, nói:
Lấy nước hòa tan viên đan dược này, ba người các ngươi chia ra uống, đan độc trong cơ thể liền sẽ hóa thành vật đại bổ, có thể đề thăng tu vi cho các ngươi!
Ba vị ma đầu không ngờ Phương Nguyên lại trực tiếp đáp ứng, ai nấy đều hơi ngớ, nửa ngày sau mới vội tiến lại cướp lấy đan dược.
Sau khi đan dược được Nghiêm lão ma gắt gao siết chặt trong tay, ba người mới bình tĩnh lại, ngập ngừng bước xuống pháp chu, thấy Phương Nguyên quả thực thả cho bọn hắn rời đi, nghi ngờ trong lòng mới tan biến, lớn tiếng thề thốt nói:
Công tử, chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ hành tung của ngươi...
Phương Nguyên không đáp lời bọn hắn mà quay sang nhìn Kim Hàn Tuyết.
Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng vào trong ngực, vừa thấy Phương Nguyên nhìn sang, lập tức lắc đầu nói:
Ta không đi!
Phương Nguyên nói:
Bên trong quá lạnh, chính ta đều không chịu nổi, ngươi tiến vào quá nguy hiểm!
Nghe vậy, Kim Hàn Tuyết thở nhẹ một hơi, nói:
Ta ôm theo Bảo Nhi liền không cảm thấy lạnh, ngươi không cần lo lắng cho ta!
Bảo Nhi?
Phương Nguyên ngây người mất một lúc mới phản ứng ra, cúi xuống nhìn con mèo già kia một cái.
Thật không ngờ con mèo trắng này còn có bản lĩnh như thế, khó trách từ sau khi qua đạo tuyết tuyến thứ ba Kim Hàn Tuyết một mực ôm theo mèo trắng. Xem ra nguyên nhân nàng có thể một mực an ổn đến bây giờ, ngoại trừ phần lớn thời gian đều trốn trong đại trận pháp chu ra thì cũng có một phần nhờ ôm theo mèo trắng, nếu thật như thế, vậy mình ôm mèo trắng liệu cũng có hiệu quả tương tự không?
Mèo trắng phát giác được ánh mắt hắn, lại chỉ ghét bỏ nhìn hắn một cái.
Phương Nguyên cười cười đành chịu, dù sao giờ người trong thiên hạ đều ghét bỏ mình, thêm một con mèo cũng chẳng sao.
Tiếp tục đi tới, đạo tuyết tuyến thứ tám đã hiện ra trước mắt, mình cũng sắp có thể bắt đầu quá trình ma luyện chân chính!